Saturday, December 1, 2018

"Rip Van Winkle" (7) --- Washington Irving (1783-1859)


Với ít nhiều khó khăn chàng mới tỉm ra đường về nhà.  Chàng im lặng, sợ sệt tiến đến gần nhà, lòng cứ thắp thỏm chờ nghe tiếng la chói tai của bà vợ.  Nhưng chàng chỉ thấy ngôi nhà mình đã mục nát –mái đổ sập, các cửa sổ đều siêu vẹo, cánh cửa ra vào long khỏi bản lề.  Một con chó đói, trông giống con Wolf, lấm lét đi quanh nhà.  Rip gọi tên nó, nhưng con thú chỉ nhăn răng gầm gừ rồi bỏ đi.  Thật là một vết thương rất đau cho chàng.  Rip thở dài thật tội nghiệp: “Ngay con chó cũng quên mình rồi!
Chàng bước vào nhà, ngôi nhà mà phải thành thật nói rằng bà Van Winkle vợ chàng luôn luôn giữ ngăn nắp.  Nhà bây giờ trống trơn, vắng lạnh, rõ ràng đã bị bỏ hoang lâu rồi.  Cảnh hoang tàn khiến Rip quên hết chuyện sợ vợ –chàng cất tiếng gọi vợ con thật to.  Tiếng chàng gọi vang vọng qua các căn phòng vắng tanh, rồi tất cả lại im lặng.
Chàng bèn vội vã đi tiếp đến chỗ chàng hay lui tới để giải khuây, tức quán trọ trong làng, nhưng quán trọ ấy giờ cũng không còn nữa.  Thay vào đó là một tòa nhà lớn bằng gỗ ọp ẹp, với nhiều cửa sổ mở toang hoang, một số đã hư hỏng, che chắn bằng những chiếc nón và áo khoác cũ.  Phía trên cửa ra vào có sơn tấm biển: “Khách sạn Liên Hiệp của Jonathan Doolittle.”  Thế chỗ cho cây đại thụ trước đây từng che mát cho quán trọ yên tĩnh nho nhỏ của người Hòa lan, giờ là một cây cột lớn trơ trọi, trên đỉnh có gắn cái gì đó giống như chiếc nón vải đội lúc đi ngủ màu đỏ.  Trên nón có đính lá cờ gồm nhiều ngôi sao và các hàng sọc dài –tất cả đều lạ lùng, khó hiểu.  Dù vậy trên tấm biển chàng nhận ra gương mặt hồng hào của vua George, chỗ ấy nhiều lần Rip từng ngồi hút ống vố thật yên lành, nhưng ngay cả gương mặt vua George bây giờ cũng đã biến thái đáng kể.  Chiếc áo đỏ được thế bằng áo màu xanh dương che kín cổ, tay ông cầm gươm thay vì cái trượng của vua chúa, nón ông đội là nón quân phục có ba cạnh, và bên dưới có sơn dòng chữ lớn: “Đại tướngWashington.”  

Như thường lệ, có một đám người đứng gần nơi cửa ra vào, nhưng Rip không nhận ra ai cả.  Tính cách của họ có vẻ thay đổi.  Họ bận rộn, ồn ào và tranh luận náo nhiệt, chứ không còn vẻ bình thản và ngái ngủ như lúc trước.  Chàng tìm hoài nhà thông thái Nicholas Vedder với gương mặt to có hai cằm, hút ống vố dài và đẹp, nhả  từng ngụm khói thuốc chứ không hề nói chuyện gẫu với ai, nhưng chàng chẳng thấy ông ấy đâu cả.  Cả ông Van Brummel hiệu trưởng thường chia xẻ tin tức với mọi ngưởi từ một tờ nhật trình đã cũ cũng không còn. Thay vào đó là một anh chàng gầy, trông dữ dằn, túi đầy những tờ rơi truyền đơn, đang hùng hổ nói về quyền công dân, bầu cử, nghị viên Quốc hội, về quyền tự do, Bunker’s Hill*, các anh hùng năm 1776, và những từ ngữ khác làm chàng Van Winkle hết sức ngỡ ngàng, nghe như vịt nghe sấm (nghe như ngôn ngữ khó hiểu thời Babylon).

(Còn tiếp)

--

*Bunker’s Hill: Trận Bunker Hill (xảy ra vào ngày 17 tháng 6, năm 1775), là trận đánh gần Bunker Hill ( một ngọn đồi trong vùng Boston, gần Charlestown, Massachusetts) xảy ra vào đầu cuộc Chiến tranh Cách Mạng Mỹ.