Chàng nhìn quanh tìm súng, nhưng
thay vì thấy khẩu súng trường được chàng vô dầu và giữ sạch sẽ, chàng
lại thấy một cây súng xưa nằm cạnh bên chàng, loại súng phát hỏa bằng cách đốt miếng bùi
nhùi, nòng súng đã rỉ sét, cò thì long rớt ra
ngoài, và túi đạn dược cũng bị sâu bọ gặm ăn nát cả rồi. Chàng đâm ra nghi rằng những người nghiên
trang có tiệc chơi trong núi chơi khăm mình, dụ chàng uống rượu của
họ, và cướp mất khẩu súng của chàng.
Con chó Wolf cũng biến đâu mất, nhưng nó cũng có thể đi đâu đó
để đuổi theo một con sóc hay một con chim trĩ. Chàng huýt gió và gọi tên con chó, nhưng
chẳng được gì; chỉ có tiếng dội lại mà chẳng thấy bóng một con
chó nào. Chàng nhất định quay trở
lại chỗ có những người nhảy múa đêm cuối cùng để xem có thể gặp ai
trong bọn họ mà đòi lại con chó cùng khẩu súng chăng. Khi nhổm đứng lên, chàng thấy các khớp
xương sơ cứng lại, thiếu mất khả
năng hoạt động thường có của chàng.
“Ngủ trên núi không hợp với mình,” Rip thầm nghĩ, “Nếu đùa
kiểu này mà khiến mình bị ngã bệnh phong thấp thì mình sẽ may mắn
được mụ vợ tha tội cho.” Rip đi
xuống thung lũng một cách khó khăn.
Chàng tìm thấy hẽm núi nơi chàng cùng ông già đồng hành trèo
lên đêm hôm trước; nhưng chàng kinh ngạc thấy có một dòng nước từ
trong núi đang chảy sủi bọt tung tóe nơi hẽm núi ấy, nước chảy xiết
qua các tảng đá, tiếng nước khi mạnh khi yếu rền vang cả hẻm
núi. Tuy vậy Rip cũng tìm cách bám theo sườn núi mà leo trèo
qua được vùng núi đá có nước chảy ấy, và phải vất vả lắm chàng
mới vượt qua được khu rừng đầy cây phong, cây sassafras, và witch
hazel. Thỉnh thỏang chàng bị vấp
phải hay bi vướng vào các loại dây leo hoang bám chằng chịt trên các
thân cây, đan kết như một mạng lưới theo lối chàng đi.
Cuối cùng chàng
cũng đến được chỗ hẻm núi mở rộng với những vách núi thẳng đứng,
nơi có nhà hát lộ thiên; nhưng lại chẳng thấy vết tích gì của chỗ
ấy cả. Chỉ có đá chồng lên thành
một bức tường cao không thể vượt qua nổi.
Thế là chàng Rip đáng thương đành phải dừng lại đó. Chàng gọi tên và huýt gió để kêu con
chó, nhưng chỉ được đáp lại với tiếng kêu của bầy quạ nhởn nhơ bay
liệng qua lại nơi một cây khô nhô ra từ vách núi đầy nắng chiếu sáng
rực. Bọn quạ, biết chúng được an
toàn trên cao, có vẻ coi thường và chế nhạo trước vẻ bối rối ngỡ
ngàng của gã đàn ông đáng thương kia.
Bây giờ biết làm sao đây?
Buổi sáng qua dần, Rip thấy đói vì chàng chưa ăn điểm tâm. Chàng thấy buồn vì không thể tìm ra con
chó và khẩu súng; chàng sợ phải gặp lại bà vợ, nhưng chàng không
thể ở trong núi mà chịu đói thế này được. Rip lắc đầu, vác khẩu súng rỉ rét trên
tay mà trong lòng đầy những âu lo, chàng đành quay gót về nhà.
Khi về đến gần
làng, chàng gặp một số người, nhưng chàng chẳng biết người nào trong
số họ cả, điều này khiến chàng hơi ngạc nhiên, vì trước đây chàng
luôn nghĩ mình đều biết hết mọi người ở vùng chung quanh làng.
Cách họ ăn mặc cũng khác với cách mà chàng từng quen thuộc
trước đây. Mọi người đều chăm chăm nhìn
chàng đầy vẻ kinh ngạc không kém, và mỗi khi họ đưa mắt nhìn chàng,
họ đều phải vuốt cằm một cái.
Điệu bộ vuốt cằm lập đi lập lại thường xuyên ấy làm cho Rip
tự dưng cũng phải làm theo y như vậy, cho đến khi chàng kinh ngạc thấy
râu chàng đã dài đến cả foot*!
Bấy giờ chàng đã về
đến gần cổng làng rồi. Một nhóm
trẻ con lạ hoắc chạy theo bén gót chàng, reo hò chỉ chỏ vào bộ râu bạc
của chàng. Những con chó cũng
thế, chẳng con nào trông quen cả,
sủa vang khi chàng đi qua. Ngay ngôi
làng cũng đã thay đổi hẳn: rộng
lớn và đông đúc hơn. Có thêm những
dãy nhà trước đây chàng không hề thấy, còn những nơi trước đây chàng
hay lui tới thì không còn nữa. Tên chủ
nhà nơi cửa rất lạ, và từ nơi cửa sổ những gương mặt ngó nhìn
chàng cũng rất lạ; mọi thứ đều lạ cả.
Lòng chàng cảm thấy ngờ vực và lo sợ. Chàng bắt đầu hoài nghi không biết
chàng và thế giới quanh chàng có bị bỏ bùa chăng. Chắc chắn đây là làng xóm nơi chàng
sinh trưởng, ngôi làng mà chàng ra đi ngày hôm trước. Rặng Kaatskill vẫn sừng sững đứng đó,
dòng sông Hudson bạc vẫn lững lờ trôi ở xa xa; chỗ đồi cao, nơi lũng sâu
vẫn còn như xưa, khiến Rip thấy bỡ ngỡ bàng hoàng –“Bình đựng rượu
tối qua đã làm đầu óc khốn nạn của mình rối loạn thảm thương rồi!”