Wednesday, October 6, 2021

Vì Đâu Nên Nỗi Này?

Không có xe, chị Chẩu Thị Kính đang mang thai cùng chồng đi cùng đoàn 500 người đi bộ từ Bình Dương về quê ở tỉnh Hà Giang. (Hình: T.N/Zing) Chị Chẩu Thị Kính (26 tuổi, ở huyện Yên Minh, tỉnh Hà Giang) đang mang thai, tối 2 Tháng Mười đã cùng chồng hòa vào dòng người xuất phát từ huyện Tân Uyên. “Ở lại thì không còn tiền ăn, ra về thì không có phương tiện. Em đã khóc rất nhiều khi phải lựa chọn đi bộ gần 2,000 cây số, trong khi mình đã ở những tháng cuối thai kỳ. Nhưng nếu không về, trong người không còn tiền để trụ lại. Bây giờ, ngoài 50,000 đồng ($2.2) tiền mặt, vợ chồng em chỉ còn năm gói mì tôm được phát dọc đường,” chị Kính nói. Đầu năm 2021, vợ chồng chị Kính gửi hai con nhỏ cho ông bà nội rồi vào Bình Dương làm công nhân. Do ảnh hưởng của dịch COVID-19, họ mất việc sau ba tháng “đang yên đang lành,” đúng lúc chị Kính mang thai đứa con thứ ba. “Có bầu, chân em sưng to, đi lại khó khăn nên không mang được đồ đạc. Từ khi xuất phát, chồng em mang ba túi hành lý, nhưng đi quãng đường dài không đủ sức nữa rồi. Đồ đạc giờ bỏ hết, chỉ mang theo mấy bộ quần áo,” chị Kính thở dài nhìn chồng đang nằm thiếp đi trên nền đất. Giống như vợ chồng chị Kính, gia đình anh A Mà (quê Nghệ An) có đến bốn người, nhưng nhiều tháng nay hai vợ chồng thất nghiệp. Lương chỉ đủ sống nên khi dịch ập đến, cả nhà phải chắt bóp. Được các mạnh thường quân giúp đỡ, nhưng trước cảnh “bữa thiếu bữa no” cả nhà quyết định về quê. “Giờ không về quê thì biết sống sao? Tôi chỉ mong quãng đường gần 1,000 cây số còn lại cả gia đình được bình an,” anh Mà cho biết. Đi bộ đến tỉnh Đắk Nông, đoàn người dừng lại trông chờ vào sự trợ giúp. Chính quyền tỉnh Đắk Nông sau đó liên hệ với các đơn vị vận tải huy động xe đò chở cả đoàn đến tỉnh Đắk Lắk. “Họ lam lũ quanh năm, đến đường về nhà cũng nhiều trắc trở, thiếu thốn mọi bề. Người lớn đã đành, trẻ con cũng phải chịu lây,” anh Nguyễn Hải Bắc, trưởng nhóm tình nguyện Đắk R’lấp 24H ở Đắk Nông, ngao ngán nói. Cùng lúc, trên tỉnh lộ DT747 đoạn qua huyện Bắc Tân Uyên, một nhóm 28 người dân tộc Đan Lai ở xã Môn Sơn, huyện Con Cuông, tỉnh Nghệ An, cũng đang đi bộ về quê. Nhiều người trong số họ đi chân trần do không có giày dép để mang. “Đi về quê… Nỏ có tiền nộp cho nhà trọ nên đi về thôi,” chị La Thị Lý, người được bầu làm đại diện cho cả đoàn nói với báo VietNamNet khi được hỏi chuyện. Theo chị Lý, từ đầu năm 2021 chị cùng chồng là anh Lu Văn Sửu và mọi người đón xe đò rời quê xã Môn Sơn vào tỉnh Bình Dương mưu sinh. Thế nhưng vào Bình Dương được vài tháng, chỗ ở vừa ổn định để bắt đầu công việc thì dịch bệnh ùa tới. Thất nghiệp, lựa chọn về hay ở làm vợ chồng chị Lý trằn trọc nhiều đêm. Cuối cùng, họ quyết định ra về. Tiền không, xe cộ cũng không, nhóm người Đan Lai quyết định đi bộ. Họ biết rõ hành trình 1,400 cây số không hề dễ dàng, có thể mất một tuần, một tháng hay nhiều hơn thế nữa, nhưng rồi họ vẫn quyết lên đường.
Hàng trăm người dân đi bộ từ các tỉnh Tây Nguyên về quê ở phía Bắc ngang qua miền Trung chờ hỗ trợ vận chuyển để đi tiếp. (Hình: Hoài Hương/Thanh Niên) Hành trang mang theo của mỗi người là những gói mì, những chai nước lọc, xoong nồi và vài bộ quần áo. Xuất phát từ sáng sớm 2 Tháng Mười, song đến chiều tối cùng ngày họ vẫn chưa thể ra khỏi địa phận Bình Dương. “Tụi tui tính đi bộ nửa tháng là về đến nhà. Một gói mì tôm 3,000 đồng (13 cent), mỗi ngày ăn hai gói, 15 ngày là hết 90,000 đồng ($3.9). Thêm tiền nước và phát sinh nữa, tụi tui tính tất cả hết khoảng 300,000 đồng ($13) mỗi người. Về nhà, ăn thì có lúa tự gieo, rau tự trồng, không phải trả tiền nhà trọ. Không giàu nhưng không mắc nợ, không chết đói,” chị Lý nói. Source: https://www.nguoi-viet.com/viet-nam/hang-tram-nguoi-ngheo-vat-va-di-bo-tu-binh-duong-ve-que-phia-bac/