Thursday, August 22, 2019

Hauser--Secret Garden


HAUSER - Adagio (Secret Garden)
HAUSER performing Adagio by Secret Garden at the "HAUSER & Friends" Gala Concert in Arena Pula, Croatia, August 2018 Ivo Lipanovic, conductor Zagreb Philharmonic Orchestra Arrangement by Hauser and Filip Sljivac Filmed and edited by MedVid production and Hauser Audio produced by Hauser and Filip Vidovic (Morris Studio)

Some Personal Thoughts on Life

Would I like to relive the life I have lived so far, to make similar decisions I have made; or would I rather have changed my mind, and led a completely different course of life?  I am not quite sure I would like to have any change. But overall I am pleased with the life I have led so far.
My temperament certainly plays a big role in my choices in life.  But is there any predestination? I don't mean the Calvinistic predestination, but the Oriental-type belief that the individual cannot but has to live the life predestined to him/her, given all the internal and external conditions which s/he has at a particular point of time in life, and which may affect his/her decisions and the whole course.  Well, maybe there is some kind of predestination or pre-conditionedness.
Besides temperament, I have a strong belief that I (not God, a divine nor any supernatural power) am the key figure in shaping my life.  In other words, I have to live such a life simply because I want it that way; and I am fully responsible for it, and any consequences it may bring about to me and others involved in my course of life.
I also think about the importance of small (which we sometimes mistakenly consider trivial) but, nevertheless decisive, elements in life, without which circumstances would not have taken place the way they did.  They may act as catalysts, or subordinate and supportive factors.
I am a real Buddhist.  The longer I experience life, the more I find Buddhism is the only philosophy, ideal, and spiritual way that I truly and highly value and wholeheartedly adopt.  I am so happy and grateful that I have learned Buddhism from a number of genuine masters so far in my life.
But I am not a simple Buddhist follower. Rather, I am growing in my belief day after day.  As I am learning and practicing what the Buddha taught, I have gradually come to realize that I can no longer be easily fooled by any other doctrines or theories, nor any classy, shiny, attractive sounds, appearances, for they are but fooling illusions.  Everything going on in life in the past as well as at present, to me,now, is but a fleeting dream. I also feel an increasing inclination, or a drive from within, to detach myself from all bonds, be it personal relationships or financial and professional pursuits.  Instead, I cherish a balance for my umwelt, my individual world and cosmos, against all external incidents.
Down to earth, I am still doing what I need to do.  Day after day I still accomplish the lists of things I have to do.  That is to keep myself on the right track.  But as I am doing them, one by one, to me, they are merely dreams to pass by, and, with little (or not so much as it used to be) attachment.  And so I have completed one task after another, calmly and peacefully, knowing that time is limited, and there will be a day when I will no longer be here on earth, like all others whom I have known, and who have left me forever into what realm I know not.
Still, I know my main focus in my life now is to  fulfill some unspoken promises to this life.  And I am working on the tasks I assigned to myself.  From now on till the end of my life, I will work on those self-imposed assigments, for they will be what I would like to leave behind at the end of my life.  It is my hope that I will finish them before my time has expired, say in 10, 20 years....  But that is simply a hope.  It is not necessarily to be fulfilled within this life span; for I am sure I will continue the same tasks in my next life if all conditions are met.  

Wednesday, August 21, 2019

HAUSER - "Live in Zagreb"


HAUSER - "Live in Zagreb" FULL Classical Concert

Published on Jun 25, 2018
https://www.instagram.com/hausercello https://www.facebook.com/hauserofficial HAUSER performing his favorite classical music pieces with the Zagreb Philharmonic Orchestra at his classical solo concert at the Lisinski Concert Hall in Zagreb, October 2017. Elisabeth Fuchs, conductor Special guests: Choir Zvjezdice Lana Trotovsek, violin Petrit Çeku, guitar 00:34 Benedictus (K. Jenkins) 09:05 Pie Jesu (A. L. Webber) feat. Josephine Ida Zec, child soprano 13:00 Ave Maria (F. Schubert) 17:50 Jesu, Joy of Man's Desiring (J. S. Bach) 21:08 Prelude from Cello Suite no.1 (J. S. Bach) 23:40 Panis Angelicus (C. Franck) 28:08 Erbarme Dich, Mein Gott from St. Matthew Passion (J. S. Bach) 36:20 Passacaglia (Handel - Halvorsen) 44:37 Adagio (Albinoni) 51:47 Salut d'Amour (E. Elgar) 54:40 Song from a Secret Garden (Secret Garden) 58:28 Mia & Sebastian’s Theme from La La Land (J. Hurwitz) 1:02:47 Adagio from Concierto de Aranjuez (J. Rodrigo) 1:09:13 Aria (Cantilena) from Bachianas Brasileiras (H.Villa - Lobos) 1:14:56 Tango en Skai (R. Dyens) 1:18:27 Hungarian Rhapsody op. 68 (D. Popper) 1:27:52 The Swan (C. Saint-Saëns) Filmed and edited by MedVid production Sound and mixing by Morris Studio

The Buddha Is Not a Savior


...Vào một buổi sáng đẹp trời nào đó quý vị đứng trên bãi biển ở miền Nam đảo Sri Lanka ngắm nhìn những đứa trẻ tung tăng thả diều trong gió, một vài tháng sau sóng thần đã nhận chìm chúng hay vào một buổi sớm mai quý vị ngồi ở một quán cà phê khu phố Tây thành phố New Orleans ngắm nhìn những người qua lại trên hè phố, nhưng chỉ vài ngày sau cả thành phố này ướt sũng trong nước và nổi lềnh bềnh những xác người. Và những con đường từ Islamabad đến Kashmir là những con đường trong hòa bình lẫn trong chiến tranh, nhưng rồi sau 8 giờ sáng thứ bảy của tuần lễ đầu tháng qua, tất cả chỉ còn là đống gạch vụn. Trong khi đó, những công bố khiêm tốn về bão bão Rita, bão Wilma cũng có hàng trăm người chết - nhiều trường học bị cuốn đi, nhiều trẻ em không còn được cắp sách đến trường.
Thưa quý vị,
Sóng thần, bão tố và động đất đã đi qua, để lại những hoang tàn đổ nát, những mất mát đớn đau. Gần một năm trôi qua, thế giới đã trải qua bao cơn khiếp sợ bởi những thiên tai hãi hùng như đợt sóng thần vào tháng 12 năm 2004 ở Ấn Độ Dương làm hơn 200 ngàn người chết, trận động đất ở đảo Sumatra, Indonesia vào tháng 3 năm 2005, cơn bão Katrina đổ bộ vào Mỹ hồi cuối tháng 8 vừa rồi và mới đây là trận động đất ở miền bắc Pakistan làm hơn 70 ngàn người thiệt mạng. Hội nghị về giảm thiên tai trên thế giới được tổ chức tại Kobe, Nhật Bản hồi đầu năm nay đã cho biết, thiên tai trong 10 năm qua đã làm hơn 2 tỉ rưỡi người bị ảnh hưởng và gây thiệt hại về kinh tế vào khoảng 690 tỷ Mỹ kim.
Kể cả những quốc gia hùng mạnh nhất như Hoa Kỳ cũng phải thừa nhận sự yếu ớt đến bất lực của mình khi đối mặt với những thảm họa thiên nhiên. Một khi thiên nhiên đã nổi giận, khoảnh khắc giữa bình yên, tang tóc chỉ trong chớp mắt và có ai tránh được? Có ai nghĩ đến những tai họa mà một ngày nào đó có thể sẽ xẩy đến cho mình và có nghĩ đến nguyên nhân nào đưa đến những thảm cảnh như thế. Một số người thắc mắc nếu Thượng Đế có quyền năng sáng tạo, tại sao Ngài lại để cho sóng gió tàn phá, giết hại như vậy. Và một số người khác tự hỏi đức Phật với trí tuệ và lòng từ bi vô biên sao không cứu độ hết chúng sanh thoát khỏi cảnh khổ và nỗi chết.
Thưa quý thính giả,
Trước hết chúng ta thử tìm hiểu nguyên nhân nào dẫn đến những tai hoạ như vậy. Theo các nhà khoa học, sự ấm nóng quả địa cầu đã gia tăng gấp đôi mối đe dọa về bão tố trong 30 năm qua vì bề mặt đại dương trở nên ấm hơn. Đây không phải là một hiện tượng tự nhiên mà là hậu quả của sự thay đổi khí hậu do con người gây ra bởi khí thải carbone dioxide và methane, phát ra từ các nhà máy đốt than đá hay dầu khí, các chất độc phế thải từ nhiên liệu hóa học, khí ga của máy lạnh thải hơi đã giữ lại phóng xạ làm tăng nhiệt độ toàn cầu. Khói xăng từ xe cộ và việc đốt rừng để lấy đất nuôi bò cũng là một nguồn quan trọng phát tán khí carbone dioxide vào bầu khí quyển. Các thứ khí này được gọi chung là khí có hiệu ứng nhà kính (greenhouse gases). Những khí thải hóa học này tạo nên sự phá hoại đại tầng khí quyển, gây ô nhiễm nghiêm trọng trên mặt địa cầu và khiến cho khí hậu hỗn loạn. Độ ấm nóng quả địa cầu gia tăng làm chảy các tảng băng ngàn năm ở Bắc Cực và Nam Cực, làm mực nước biển tăng cao, tạo ngập lụt bão tố. Các quốc gia như Bangladesh và Hoà Lan, và các thành phố như New York, Tokyo và Buenos Aires, có thể sẽ bị đe dọa tràn ngập nước vì ở thấp hơn mực nước biển.
Như vậy nguyên nhân của các thiên tai như bão tố, lụt lội, cơn nóng không có gì là xa lạ, chính là là do con người tạo ra qua việc gia tăng tiêu thụ xe hơi, xe gắn máy, máy bay, điện lực, sự sản xuất hàng ngàn chất liệu hóa học mỗi năm, sự kỹ nghệ hóa canh nông, sự khai thác quá mức các mỏ nhiên liệu. Tất cả sự việc nói trên đều có liên hệ lẫn nhau, tạo nên nhân quả.
Theo Phật giáo, luật Nhân Quả cho rằng tất cả mọi sự, mọi vật, không chừa một sự việc gì, đều xảy ra từ một hay nhiều nguyên nhân nào đó. Như người cầy cấy thì sẽ được thóc lúa. Không thể nào trồng lúa mà ra cam được. Lẽ dĩ nhiên, muốn được mùa cần phải có thêm những yếu tố phụ mà thuật ngữ nhà Phật gọi là Duyên, như nước, phân bón, ánh sáng mặt trời và công sức của người cầy cấy chăm sóc. Ngoài ra cần phải có thời gian, không thể nào vừa mới gieo mạ là có cây lúa trổ bông ngay. Con người làm ác hay lành cũng tương tự, nghĩa là phải hội đủ nhân, duyên và thời gian thích hợp thì quả mới trổ.
Có nhiều người trong đời sống hiện tại làm rất nhiều điều ác mà vẫn sống sung sướng giầu sang, tại vì trong những kiếp sống thuộc về thời quá khứ, họ đã làm những điều lành, đến nay quả lành mới trổ. Còn những nhân ác gieo trồng trong kiếp hiện tại chưa hội đủ nhân duyên nên chưa trổ quả thế thôi. Phật giáo xếp loại nhân quả này vào loại nhân quả khác thời, tức là loại nhân quả mà thời gian đi từ nhân đến quả phải có một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này có thể là gieo nhân trong đời này sẽ gặt quả ngay trong đời này, hay gieo nhân trong đời này nhưng sẽ gặt quả ở đời sau hoặc là gieo nhân trong đời này sẽ gặt quả ở các đời sau hay các kiếp sau. Nói như vậy cho có vẻ đơn giản nhưng thực sự nhân quả trùng trùng điệp điệp và vô cùng phức tạp. Chỉ có các bậc giác ngộ mới biết hết được.
Luật Nhân Quả áp dụng chung cho tất cả chúng sinh không phân biệt. Mọi người tạo ra nghiệp riêng biệt, chỉ chịu báo riêng biệt. Nhiều người tạo ra nghiệp chung tức cộng nghiệp thì chịu báo chung. Một xã hội tốt lành là kết quả tốt của cộng đồng cùng gieo nhân tốt. Bất kỳ một kết quả nào cũng do các nhân gieo trồng từ quá khứ. Quá khứ này có thể là ngày hôm qua, tháng qua, năm qua hay từ nhiều kiếp trước. Mỗi người mỗi nghiệp, nên khi gieo nhân có thể không cùng thời gian, không cùng địa điểm và họ không hẳn cùng tạo một loại nhân giống nhau, nên gặt quả cũng có giống nhau và cũng có thể khác nhau, cũng có khi cùng thời cùng nơi, cũng có thể khác thời, khác nơi. Ví như nợ ngân hàng, số nợ mỗi người mỗi khác nhau, thời gian mượn nợ khác nhau nhưng đi ra ngân hàng trả nợ cùng lúc cùng ngày vì đã đến kỳ đáo hạn “due date”.
Quả báo chung của hơn 200 ngàn người trong thảm hoạ sóng thần hay hơn 70 ngàn người trong trận động đất mới đây ở Pakistan cũng tương tự như vậy. Do những nhân duyên nào đó họ cùng hội tụ trong một môi trường. Nay nhân duyên và thời tiết hội đủ là cùng nhau nhận quả. Con người và thiên nhiên không phải là hai thành phần cách biệt, tất cả đều có liên hệ lẫn nhau. Cũng có trường hợp nhiều người tạo nghiệp chung nhưng vì họ có nghiệp riêng tốt nên họ bị tách rời ra để nhận quả ở một nơi khác. Một nhóm khách du lịch đi bằng voi, tự nhiên voi không nghe lời người hướng dẫn mà tự đổi hướng cắm đầu cắm cổ chạy lên vùng núi cao và nhóm khách này nhờ vậy thoát chết khi sóng thần ập vào vùng biển PhuKet.
Thưa quý thính giả,
Trở lại câu hỏi đức Phật với trí tuệ và lòng từ bi vô biên sao không cứu độ hết chúng sanh thoát khỏi các cảnh khổ, nỗi chết.
Chúng tôi xin thưa đức Phật là bậc đại từ, đại bi thương hết thảy chúng sinh, không phân biệt màu da hay chủng tộc. Ngài xót thương nhân loại bằng sự bình đẳng tuyệt đối. Đức Phật không phải là đấng toàn năng có khả năng ngăn chận các thiên tai như bão lụt, động đất, sóng thần..v..v.. hay đáp ứng tất cả lời cầu xin của mọi người để mọi người không khổ đau hay dùng thần thông đưa chúng sinh về cõi an lạc được. Phật là người đã giác ngộ và giải thoát hoàn toàn, Ngài thấu rõ tất cả, toàn diện và vô bờ bến, thấu rõ mọi liên hệ nhân duyên và nhân quả ba đời của tất cả chúng sinh, nhưng chính ngài không thể làm những điều trái với luật thiên nhiên nhân quả được.
Đức Phật là bậc toàn giác, là vị Đạo sư đã tự mình tìm ra được con đường giải thoát ngang qua kinh nghiệm bản thân, không có ai truyền dạy cho Ngài, không có ai ban phép cho Ngài, không phải do thần khởi, cũng không phải là hiện thân hay hóa thân của một đấng thần linh nào. Ngài là một người như chúng ta, nhưng chính nhờ tự lực cá nhân, tìm ra được con đường giải thoát. Sau khi chứng ngộ, Ngài đã giảng dạy giáo pháp cho mọi người, nếu ai có nhân duyên thực hành giáo pháp, kể từ vua chúa cho đến người gánh phân, kẻ khốn khó đều được chứng ngộ như Ngài. Cho nên Ngài đã nói: “Ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành.” Ngài là người chỉ dẫn đường lối cho chúng ta tu hành, Ngài không thể tu thay cho chúng sinh mà con người phải tự mình tu mới giải thoát được khỏi khổ đau phiền não do tham sân si trói buộc, mới ra khỏi sinh tử luân hồi được. Cho nên Ngài đã nói: “Các người hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi”. Ngài khuyên chúng ta nên nương tựa vào chính chúng ta và đi theo con đường giải thoát bằng nỗ lực của chính chúng ta.
Phật không thể chuyển được nghiệp của chúng sinh, mà chỉ có thể từ bi chỉ dạy chúng sinh tự mình nỗ lực để thay đổi cuộc đời của mình. Lòng từ bi của Phật vô biên như ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi, căn cơ chúng sinh không kể lớn hay nhỏ, thấp hay cao, ngu si hay đần độn đều được ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng khả năng tiếp thu vẫn khác biệt rất nhiều giữa chúng sinh với nhau. Có người vừa mới sinh ra đã mù cả hai mắt, tuy ở trong ánh sáng mặt trời mà không thấy được ánh sáng mặt trời như thế nào. Côn trùng sống dưới đất và những vi sinh vật ở nơi tối tăm, tuy cũng trực tiếp hay gián tiếp cảm nhận được ánh sáng mặt trời, nhưng chúng không thể biết được lợi ích của ánh sáng mặt trời là thế nào. Ngay cả khi Phật Thích Ca còn tại thế, tại những vùng được Ngài giáo hóa, cũng có rất nhiều người không biết Phật là ai. Các đức Phật ba đời, khi còn hành đạo Bồ Tát, đều phát lời nguyện “độ hết thảy chúng sinh”. Vậy mà các đức Phật tuy thành Phật rồi nhưng vẫn còn vô lượng chúng sinh chìm đắm trong biển khổ. Tại sao vậy? Tại vì lời phát nguyện “độ chúng sinh” của các ngài chỉ có nghĩa là đem ngọn đèn Tuệ đi giáo hóa chúng sinh. Nếu chúng sinh không chịu vâng theo lời dạy mà tu hành, bản thân cứ tiếp tục làm chuyện ác, thì họ phải lãnh quả báo xấu, đúng theo quy luật nhân quả, chư Phật và chư Bồ Tát cũng không thể xóa bỏ nghiệp ác của họ được. Chữ “độ” không có nghĩa là “cứu rỗi”, mà có nghĩa là giáo hóa, để cho chúng sinh biết được Chân Lý, mà tự tu, tự độ.
Khi Phật còn tại thế, ngoài điều Ngài nói không thể chuyển nghiệp của chúng sinh được, Ngài cũng nói là không thể độ thoát cho những chúng sinh mà Ngài không có duyên độ họ. Người không có duyên là người không tin Phật Pháp, không muốn được hóa độ. Vì vậy, khi Phật Thích Ca còn tại thế, tuy vua Lưu Ly xứ Kosana dấy binh tàn sát dòng họ Thích Ca, mà Ngài không thể nào dùng phép thần thông để ngăn chận được vụ thảm sát. Nhưng đức Phật có thể dùng Phật pháp, tuỳ căn cơ cao thấp mà dìu dắt chúng sinh, chúng sinh nào hiểu biết thì giảng cao, người mê mờ thì giảng thấp từ tu thiện, tu phúc, trừ tai, miễn họa, đến tự thanh tịnh tâm. Vì vậy nói là Phật độ chúng sinh nhưng thực ra là chúng sinh tự độ nếu không thì làm trái với quy luật nhân quả.
Thưa quý thính giả,
Nói tóm lại, đức Phật là một vị Thầy dẫn đường sáng suốt, một vị thầy thuốc tài giỏi, nhưng chúng sinh phải tự mình cất bước lên mà đi thì mới tới đích, có bệnh phải uống thuốc mới hết bệnh, tức là tự học, tự tu, tự độ. Đức Phật không thể làm trái luật Nhân Quả, không thể uống thuốc giùm khiến người đau hết bệnh, không thể ăn giùm khiến người đói được no. Đức Phật chỉ có thể khuyên bảo, truyền dạy chúng sinh bỏ ác làm thiện, từ loại thiện phiền não đến loại thiện không phiền não, tức là khởi đầu bằng việc đoạn trừ mọi ác nghiệp dẫn đến ba cõi khổ, rồi cố gắng làm mười việc lành để sinh cõi trời hay sinh làm người, đó là thiện phiền não. Rồi tu đạo Bồ Tát, đạo thành Phật, thành thiện không phiền não, thành trí tuệ Phật. Thế nên, trí tuệ là quan trọng bậc nhất của đạo Phật và bao trùm toàn diện mục đích phải có của các hàng Phật tử nếu muốn đi trên con đường giải thoát đến giác ngộ viên mãn. Trí tuệ này xuất hiện khi bản thân người Phật tử hành trì các pháp môn tu để thanh tịnh tâm và giữ gìn giới hạnh.
Tâm là chủ yếu vì tất cả các pháp đều do tâm tạo. Vậy làm thế nào để thanh tịnh tâm?
Phật nói: “Không làm các điều ác, Nên làm các việc lành, Tự thanh tịnh Tâm, Đó là lời chư Phật dạy”. Đây là quá trình tu tập của mỗi người chúng ta để tự giải thoát khỏi luân hồi sinh tử.
Ban Biên Tập
(Bài này đã được phát thanh ngày 12 tháng 11 tại Nam California và 13 tháng 11, 2005 tại Houston Texas)

Sự Sụp Đổ Của Ngôi Nhà Usher (10) -- Truyện Ngắn của Edgar Allan Poe (1809-1849)


Tôi đọc đến phần hay nhất của câu truyện khi đó Ethelred, vị anh hùng của thành Trist, sau khi đã hoài công tìm cách đi vào chỗ ở của vị ẩn sĩ một cách bình an, tiến đến dùng vũ lực để vào cho được.
---
The story features numerous allusions to other works of literature, including the poems “The Haunted Palace” and “Mad Trist” by Sir Launcelot Canning. Poe composed them himself and then fictitiously attributed them to other sources. Both poems parallel and thus predict the plot line of “The Fall of the House of Usher.” “Mad Trist,” which is about the forceful entrance of Ethelred into the dwelling of a hermit, mirrors the simultaneous escape of Madeline from her tomb. “Mad Trist” spookily crosses literary borders, as though Roderick’s obsession with these poems ushers their narratives into his own domain and brings them to life.
---

Dưới đây là những lời trong câu truyện mà người ta sẽ nhớ mãi:
“Và Ethelred, với trái tim kiên cường, giờ đây lại thêm dũng mãnh, nhờ sức mạnh do rượu nho chàng uống, không thể chờ để diện kiến vị ẩn sĩ; thực sự, chàng đã chuyển thành ngang tàng và hiểm ác, nhưng cảm thấy giọt mưa rơi trên vai và e sợ trời sẽ nổi cơn giông, lập tức nhấc cao cái chùy, đập mạnh vào các tấm gỗ nơi cánh cửa đủ để có chỗ cho bàn tay đeo găng bọc sắt của chàng có thể thò tay vào trong giật  cửa thật mạnh; thế là chàng làm cánh cửa nứt toạc ra, tiếng gỗ khô bọng ruột vang dội kinh động cả khu rừng.”
Khi vừa đọc xong câu này tôi giật mình, và dừng lại giây lát; vì tôi thấy như (mặc dù tôi kết luận ngay là tôi bị sự hồi hộp do tưởng tượng đánh lừa)—tai tôi nghe thấy từ một khu nào đó xa xa trong tòa nhà có tiếng mơ hồgiống hệt như tiếng vọng của âm thanh cánh cửa nứt toạc và bị giật toang (nhưng chắc chắn tiếng ấy bị chặn lại nghe không rõ)mà Ngài Launcelot đã mô tả rất đặc biệt.  Không chút hồ nghi, chính sự trùng hợp này đã làm tôi chú ý; vì giữa tiếng phần phật của cửa sổ kính, cộng với những âm thanhlẫn lộn thường có lúc cơn bão đang hòanh hành, thì cái tiếng ấy chắc chắn tự nó không có gì khiến tôi phải chú ý hoặc phân tâm cả.  Tôi đọc tiếp truyện: 
---
 In sooth: in truth, really
The phrase 'of a cataleptical character' means 'similar to catalepsy'.
Catalepsy is a state of insensibility (i.e., not responding to stimulation) accompanied by bodily rigidity.
  This means that besides wasting away, she also suffered seizures.

Nhưng chàng Ethelred vô địch tài giỏi, giờ đã vào được bên trong cửa, tức tối giận dữ khi chàng không thấy có một dấu hiệu nào về nhà ẩn sĩ gian hùng ở đó; nhưng thay thế ông là một con rồng có vảy khổng lồ, miệng nó khạc ra lửa, ngồi canh trước tòa lâu đài bằng vàng, sàn làm bằng bạc, trên tường có treo cái áo giáp bằng đồng sáng lóangtrên có khắc chữ:
                        Ai bước được vào đây là người đã chinh phục;
                        Là người đã giết được con rồng, người ấy sẽ thắng được cái áo giáp.
Thế là Ethelred nhấc trượng của mình lên, đập vào đầu con rồng, làm nó ngã quỵ trước mặt chàng, nó dừng thở hơi thở hôi hám của nó ngay, rú lên một tiếng kinh khủng, thật chói tai, đến nỗi Ethelred phải lấy tay che lỗ tai lại để khỏi nghe tiếng rú kinh khiếp của nó, một thứ âm thanh người ta chưa hề nghe bao giờ.” 
Đến đây tôi đột ngột dừng lại; bấy giờ tôi cảm thấy hết sức sửng sốt, vì rõ ràng tôi thực sự nghe thấy (dù tôi không thể nói tiếng ấy xuất phát từ hướng nàotừ xa xa vọng lại một tiếng rú hay tiếng rít lên thật chói tai và dai dẳng, hết sức kỳ lạ –y hệt tiếng rú kỳ quặc của con rồng mô tả trong truyện mà tôi có thể tưởng tượng trong đầu. 
Dù chắc chắn lòng tôi đang nặng trĩu bởi vô vàn cảm xúc mâu thuẫnchủ yếu là ngỡ ngàng và vô cùng kinh sợ, trước việc xảy ra sự trùng hợp lần thứ hai hết sức hi hữu này, tôi vẫn cố trấn tĩnh, để tránh kích động tính lo âu nhạy cảm của bạn tôi, nhỡ anh quan sát thấy. Tôi hoàn toàn không chắc anh ghi nhận những tiếng ấy; mặc dù, tôi tin chắc rằng trong vài phút vừa qua điệu bộ của anh đã thay đổi một cách kỳ lạ.  Đang từ vị trí ngồi đối mặt với tôi, anh đã dần dần xoay ghế lại để có thể ngồi đối diện với cửa phòng, và vì thế tôi chỉ có thể nhận thức được một phần nào nét mặt của anh, dù tôi có thấy môi anh run lên như thể anh đang  lầm bầm điều gì đó.  Đầu anh gục xuống ngực, nhưng tôi biết anh không ngủ, vì tôi thoáng nhìn nghiêng thấy mắt anh mở to và nhìn chăm chăm. Thân thể của anh cử động không đồng nhất với ý tưởng này, bởi vì anh lắc lư nó qua lại một cách nhẹ nhàng, đều đặn, nhất quán.  Sau khi ghi nhận tất cả những điều này thật nhanh, tôi lại đọc tiếp truyện của Launcelot, như sau:  
“V
à giờ đây, sau khi đã thoát ra khỏi cơn thịnh nộ kinh khủng của con rồng, nhà vô địch lại nghĩ về cái khiêng bằng đồng và về việc thóat khỏi chú thuật ếm lên nó, chàng đẩy xác con vật trước mặt qua một bên, và dũng cảm tiến bước trên lối đi dát bạc của tòa lâu đài đến chỗ có cái khiêng trên tường.  Cái khiêng thực sự không nằm lì ở đó chờ chàng đến, mà rơi xuống sàn bạc ngay nơi chân chàng gây ra một tiếng rầm vang dữ dội.”    
Miệng tôi vừa nói xong những lời này thì –như thể có một cái khiêng bằng đồng thực sự rơi xuống sàn nhà bằng bạc, tôi nghe thấy có tiếng vọng lại rõ mồn một, trong và leng keng như tiếng kim loại, mặc dù dường như tiếng đó bị chặn lại.  Kinh hòang tột độ, tôi nhảy dựng lên, nhưng Usher vẫn tiếp tục ngồi lắc lư trên ghế không thay đổi.  Tôi chạy đến chỗ anh ngồi.  Đôi mắt anh nhìn thẳng phía trước mặt, và toàn bộ gương mặt anh cứng đờ ra như tượng đá. Nhưng khi tôi đặt tay lên vai anh, thì cả người anh giật mạnh lên; một nụ cười bệnh hoạn run run hé trên môi anh, và tôi thấy anh lầm bầm nho nhỏ những lời gì đó một cách vội vã, như thể anh không biết có sự hiện diện của tôi.  Cuồi xuống sát bên anh, cuối cùng tôi cũng nghe được những lời kinh hoàng do anh thốt ra.
“Anh không nghe nó sao? –vâng, tôi nghe, và nghe hoài tiếng ấy.  Kéo dài – dài – dài nhiều phút, nhiều giờ, nhiều ngày, tôi từng nghe nó –nhưng tôi không dám –ôi, hãy thương xót tôi, sao tôi khốn khổ thế này! --tôi không dám, không dám nói!  Chúng ta đã chôn cô khi cô còn sống.  Đâu phải tôi không nói các giác quan của tôi vẫn còn tốt?  Giờ đây tôi nói cho anh biết tôi có nghe những cử động yếu ớt của cô ta trong quan tài trống không.  Cách đây nhiều ngày tôi có nghe thấy chúng, nhưng tôi không dám — không dám nói!  Và giờ đây, tối nay –Ethelred, ha! haPhá cửa của nhà ẩn sĩ, và tiếng rú trước khi chết của con rồng, tiếng cái khiêng rơi xuống cái rầm–hay nói cho đúng hơn, tiếng phá tung chiếc quan tài, vặn mở những cái nẹp sắt của ngục tù nhốt cô ấy, cùng với việc cô ấy phải vật vã trong cổng vòm cung nơi hầm mộ! Ôi, tôi biết bay đi đâu giờ? Liệu giây lát cô ấy có sẽ  hiện ra đây không? Liệu cô ấy có sẽ vội vàng đến để mắng nhiếc tôi do tôi đã quá vội vàng hấp tấp? Có phải tôi đã nghe thấy tiếng chân cô ấy đi trên cầu thang?  Tôi có phân biệt được tiếng tim cô đập nặng nề, hổn hển không?  Một thằng điên!” Nói rồi anh ta vùng đứng dậy thật nhanh, gào lên những lời anh muốn nói như thể anh đang sắp từ bỏ linh hồn –“ Một thằng điên!  Tôi nói cho anh biết hiện giờ cô ta đang đứng phía ngoài cánh cửa đó!
---
To 
spring to his feet : to quickly or abruptly assume a standing positionto stand up quickly.
----
Như thể năng lực siêu nhân của lời anh nói có ma thuật, ngay lúc ấy, cánh cửa cổ xưa đồ sộ làm bằng gỗ mun anh giơ tay chỉ vào từ từ bị đẩy lùi.  Đó là do luồng gió mạnh ùa vào khiến cửa mở –nhưng bên ngoài cánh cửa hiện ra bóng của cô Madeline Usher cao nghệu, phủ choàng vải liệm. Trên áo trắng cô mặc có dính máu, và những dấu vết cho thấy thân thể yếu đuối của cô đã phải vật lộn dữ dội để thóat ra.  Trong giây lát cô vẫn đứng đó, run rẩy, người chao đảo qua lại – rồi với một tiếng kêu rên nho nhỏ, cô đổ sầm xuống người ông anh, và trong cơn đau đớn dữ dội cuối cùng trước khi chết, cô làm người anh cũng bị đổ nhào xuống lăn ra chết trên sàn nhà, một nạn nhân của nỗi kinh hoàng mà anh đã đoán biết sẽ xảy ra.

Tôi kinh hoàng bỏ chạy ra khỏi căn phòng và toà nhà ấy.  Cơn bão vẫn còn thịnh nộ, hoành hành cả vùng trong lúc tôi chạy băng ngang qua con đường cao đắp đất đá.  Bất thình lình có một làn ánh sáng man dại rọi ngang con lộ, và tôi quay lại nhìn xem tia sáng kỳ lạ đó từ đâu tới; bởi vì sau lưng tôi chỉ có tòa nhà đồ sộ và chiếc bóng rọi xuống hồ của nó.  Ánh sáng tỏa ra đó là ánh trăng rằm, mới xuất hiện, màu đỏ như máu, giờ đây đang vằng vặc chiếu xuyên qua vết nứt mà trước đây khó lòng thấy được, vết nứt mà tôi đã có lần nói chạy dài như điện chớp từ nóc tòa nhà xuống tận chân tường.  Trong lúc tôi dán mắt nhìn, vết nứt toạc ra thật nhanh –một ngọn gió xoáy ùa đến rất mạnh – toàn bộ vành trăng tròn tức khắc hiện ra trước mắt tôi – tôi choáng váng khi nhìn những bức tường sừng sững đổ xuống tan tành – có tiếng ầm ầm vang lên thật lâu như tiếng của cả ngàn dòng nước – và hồ nước sâu ẩm thấp nơi tôi đứng lầm lì im ỉm bị lấp đi bởi những mảng đổ vỡ của tòa nhà Usher.
                                                                                                                       1839



                                                                                         Hết