LỜI DẠY CHO BĀHIYA
TRONG CÁI THẤY CHỈ LÀ CÁI THẤY
Ajahn Brahmavamso Tháng năm 2005
Một nhóm Phật Tử Bắc Mỹ dịch Việt
Ajahn Brahmavamso Tháng năm 2005
Một nhóm Phật Tử Bắc Mỹ dịch Việt
Nhiều Phật tử suy nghĩ về giáo pháp
quá nhiều mà thực hành rất ít. Thiếu những trải nghiệm như thế nào là giữ giới,
và thiếu dữ liệu từ những tầng thiền định sâu (Thiền Na- Jhana), vô tình họ đã bóp
méo giáo pháp bằng những mơ tưởng viển vông của chính họ. Bài kinh Udana
(Ud1.10), ghi lại lời Phật dạy cho Bāhiya, là một bài kinh ngắn và nổi tiếng,
đây chính là một thí dụ điển hình về việc lời Phật dạy bị bóp méo. Bahiya không
phải là một tu sĩ. Kinh không ghi lại việc ông ta cúng dường (1), quy y tam bảo,
không cả giữ giới. Hơn nữa, kinh cũng không hề nói đến việc Bahiya ngồi thiền,
nói gì đến chuyện đạt được Jhana. Tuy vậy, sau khi được nghe lời dạy ngắn gọn
của Đức Phật, chỉ trong tích tắc Bahiya đã hoàn toàn giác ngộ, trở thành bậc A
La Hán! Đoạn kinh này rất phổ biến trong đạo Phật, bởi vì nó khiến giác ngộ trở
nên qúa dễ dàng. Dường như bạn không cần phải đi tu, bạn có thể bủn xỉn và
không cần cúng dường, quy y không cần thiết, giới luật cũng chẳng cần, và ngay
cả thiền định cũng có thể bỏ qua! Thật là khỏe quá – đối với một số người! Bạn
chỉ cần thông minh thôi, tất cả mọi người đều cho là mình thông minh. Điều này
khiến lời dạy cho Bahiya trở nên hấp dẫn và nổi tiếng.
Vậy thì lời dạy này là như thế nào?
Đây là lời dịch của tôi.
“Bāhiya, ông cần thực
tập như sau: trong cái thấy chỉ là cái thấy; trong cái nghe chỉ là cái nghe;
trong cái cảm giác chỉ là cái cảm giác (2); trong cái nhận thức chỉ là cái nhận
thức. Thực tập như thế, Bāhiya, ông sẽ không “vì điều đó” mà có. Khi ông không
“vì điều đó” mà có thì ông sẽ không hiện hữu “trong đó”. Và khi ông không hiện
hữu “trong đó” thì ông sẽ không hiện hữu ở bên này, không ở bên kia, cũng
không ở giữa. Chỉ như thế là đoạn tận khổ đau.” (***)
Và rồi Bahiya đã trở nên hoàn toàn giác
ngộ. Nghe có vẻ dễ dàng quá phải không? Bạn cũng mới đọc xong cùng một lời dạy
đó. Bạn có giác ngộ không? Không! Tại sao Không?
Thông thường, kinh không ghi lại hết
tất cả mọi chuyện mà chỉ ghi lại những điểm chính. Cũng giống như ảnh cưới
không ghi lại lần gặp gỡ đầu tiên, những hẹn hò và những tranh luận, nhiều bài
kinh cũng không ghi lại tất cả những gì xảy ra trước khi đến đoạn kết. Vậy toàn
bộ câu chuyện của Bāhiya là như thế nào? Làm sao chúng ta có thể đem đoạn kết,
cho hậu thế nhận biết bài kinh Udana, trong toàn bối cảnh của câu chuyện? May
mắn thay, cả câu chuyện được ghi lại trong Apadana (tiền thân các vị A La Hán)
và trong chú giải.
Trong tiền kiếp, Bāhiya là một vị tỳ
kheo trong thời Đức Phật Kassapa. Cùng với 6 vị tỳ kheo khác, ông đã leo lên
đỉnh núi, vứt bỏ thang, và quyết tâm ở lại đó cho đến khi giác ngộ hay là chết.
Một trong các vị tỳ kheo đó trở thành A La Hán, một vị khác trở thành Bất Lai,
năm người còn lại chết trên đỉnh núi. Bāhiya là một trong năm người đó. Trong
kiếp sống cuối cùng của Bahiya, ông là một thủy thủ, vượt biển thành công bẩy
lần. Hành trình lần thứ tám tàu bị đắm nhưng ông sống sót. Mất hết cả quần áo,
ông lấy vỏ cây tạm che thân và đi khất thực trong thành phố Supparaka. Dân
chúng nơi đây rất ấn tượng với phong thái của ông, họ kính trọng, cúng dường đồ
ăn và cả một bộ áo đắt tiền. Khi Bāhiya từ chối quần áo mới, dân chúng lại càng
kính trọng ông hơn. Bāhiya có một cuộc sống thoải mái và không đi biển nữa. Dân
chúng coi Bahiya như một vị A La Hán. Chẳng mấy chốc Bāhiya cũng tưởng mình là A
La Hán thật!
Khi đó, có một vị thiên thấy được sự
suy nghĩ sai lầm của Bāhiya và, vì lòng từ bi, đã khiển trách ông. Vị thiên này
không ai khác hơn là một trong bẩy vị tỳ kheo bạn, người đã trở thành Bất lai.
Vị Thiên Bất Lai cho Bahiya biết về một vị A La Hán đích thực, Đức Phật, khi đó
đang ở phía bên kia của Ấn Độ, ở Savatthi. Ngay lập tức Bāhiya rời Supparaka và
đến Savatti chỉ trong một đêm. Bahiya gặp Đức Phật khi ngài đang đi khất thực
và xin ngài một bài pháp. Lần đầu Đức Phật từ chối vì không đúng thời. Nhưng
sau lần thứ ba, Đức Phật dừng lại và cho bài pháp nổi tiếng trên đây. Chỉ vài
giây sau khi nghe pháp, Bāhiya đã hoàn toàn giác ngộ.
Như vậy, lai lịch của Bāhiya thật là
phi thường. Trong đời này ông có thể nghe tiếng thiên nhân nói với ông và ông
đã có thể bay qua nửa xứ Ấn, khoảng 1300 kms chỉ trong một đêm. Nếu bạn có một
lai lịch như thế trong tiền kiếp, và có thần thông như vậy trong kiếp này thì
có lẽ bạn cũng đã giác ngộ khi đọc lời dạy cho Bahiya cách đây mấy phút.
Thông thường muốn có thần thông thì cần
phải có thiền định thật sâu, jhanas. Chắc chắn Bāhiya đã có sẵn khuynh hướng về
thiền, dựa theo tiền kiếp của ông. Hơn nữa, cả hai thần thông, “thiên nhĩ
thông” khiến ông nghe được tiếng thiên nhân và thần thông kia giúp ông di
chuyển rất nhanh, điều này cho ta thấy ông đã thực tập jhanas trước khi ông nghe
được tiếng thiên nhân. Có lẽ đây là một lý do khác nữa khiến ông tưởng mình là A
La Hán. Ngoài ra còn có nhiều chứng cớ khác cho thấy Bahiya đã thực tập jhanas,
mặc dù không được nhắc đến trong văn bản.
Ít người biết rằng cùng lời dạy này,
ở đây tôi gọi là “lời dạy cho Bāhiya”, Đức Phật cũng đã dạy cho vị sư già
Malunkyaputta (Tương Ưng 35.95). Malunkyaputta được nhắc đến nhiều lần trong
kinh. Đặc biệt trong kinh Trung Bộ 64, trước hết Đức Phật chê trách
Malunkyaputta về tà kiến của ông và rồi sau đó đã dạy sự cần thiết phải đạt
được ít nhất một trong những tầng thiền, Jhanas, để có thể dẹp trừ năm hạ phần kiết
sử (3) (bằng cách ấy sẽ đạt được tầng thánh Bất Lai). Trước mặt ngài
Malunkyaputta, Đức Phật nói rằng không thể nào đạt được tầng thánh Bất Lai (nói
gì đến hoàn toàn giác ngộ) nếu không có Jhana, cũng giống như không thể nào cắt
vào lõi cây mà trước đó không cắt qua phần vỏ cây và gỗ dăm. Hãy suy nghĩ về
điều này.
Vậy là trước tiên ngài Malunkyaputta
đã được dạy về sự cần thiết của Jhana, sau đó mới được nghe “lời dạy cho
Bāhiya”. Sau khi được nghe “lời dạy cho Bāhiya”, ‘sống một mình, ẩn cư, chuyên
cần, hăng hái, quyết tâm’ chẳng bao lâu Malunkyaputta trở thành A La Hán. Do đó
chắc chắn Mlunkyaputta đã đạt được Jhana trước khi “lời dạy cho Bāhiya” có hiệu
quả. Nếu không thì Đức Phật chẳng nhất quán tí nào. Từ đó ta cũng có thể suy ra
là Bahiya cũng đã thể nghiệm được Jhana trước khi được nghe cùng lời giảng – nếu
không thì ông đã cắt vào lõi cây mà không cắt qua vỏ cây và gỗ dăm!
Vipallāsa (4)
Vậy thì Bāhiya và Malunkyaputta đã
thấy được điều gì trong lời Phật dạy để đưa đến kết quả giác ngộ? Câu “trong
cái thấy chỉ là cái cái thấy” thực sự mang ý nghĩa gì?
Nó mang ý nghĩa là thấy mà không có
sự bóp méo dữ liệu, không thêm không bớt gì cả. Tâm lý học hiện đại biết rằng,
những gì chúng ta chú ý đến như “thấy” đã biến dạng, bóp méo bởi những ham muốn
và ác cảm của mình. Tiến trình bóp méo này xẩy ra trước khi có sự nhận thức.
Ở trong tiềm thức. Thật không thể nào thấy được tiến trình này khi nó
đang xảy ra. Chúng ta chỉ có thể suy ra. Chúng ta phát giác ra rằng những ưa
thích của mình đã tô điểm dữ liệu để chỉ đem vào tâm những gì mình muốn thấy,
trong khi những ghét bỏ từ chối không cho tâm truy cập những gì mà mình không
muốn thấy. Những gì chúng ta thấy hiếm khi chỉ đơn thuần là cái thấy. Những gì chúng
ta thấy bằng sự chú ý đơn thuần ít khi nào là sự thật. Sự vật không phải là vậy
mà chỉ dường như là vậy. Đến bây giờ hẳn là chúng ta phải có đủ kinh nghiệm
sống để biết điều này. Khi các bạn nam thấy đàn bà đẹp, các bạn thấy gì? Đại đa
số, kể cả các tu sĩ, không thấy sự thật – chỉ là cơ bắp, gân, da và tóc – mà họ
thấy là một người đẹp! Điều này vì đâu mà có? Ham muốn tình dục của chúng ta đã
thêm vào và bóp méo sự thật . Khi thấy thân xác người mẹ mới mất, bạn thấy cái
gì? Lại nữa, bạn không thấy sự thật ở đó -- chỉ là cơ bắp, gân da và
tóc—mà bạn chỉ thấy một bi kịch. Sự vướng mắc của bạn đã thêm thắt vào
nỗi đau khổ. Nó bóp méo sự thật.
Hai mươi lăm thế kỷ trước tâm lý học
hiện đại, Đức Phật đã nhận biết tiến trình bóp méo sự nhận thức và gọi đó là
Vipallāsa. Ngài giải thích cơ bản tiến trình xoay tròn lẩn quẩn này bắt đầu từ
cái nhìn. Chính quan điểm của mình đã bẻ cong sự nhận thức cho phù hợp với quan
điểm này. Nhận thức tạo ra bằng chứng cho tư tưởng. Rồi tư tưởng lại biện hộ để
hỗ trợ quan điểm của mình. Nó là một vòng xoay tròn lẩn quẩn tự biện minh cho
chính nó. Đây chính là quá trình của ảo tưởng.
Thí dụ người nào tin có thượng đế.
Họ mang quan điểm hữu thần. Quan điểm này sẽ loại bỏ khỏi tâm tất cả những nhận
thức nào thách đố quan điểm này. Những khoa học ứng dụng như vật lý thiên văn,
cơ học lượng tử, địa chất học, hóa sinh trở thành không chấp nhận được. Chúng bị
loại ra ngay trước khi ý thức nhận biết, bởi vì nó chống lại quan điểm của
mình. Chỉ có nhận thức nào hỗ trợ và phù hợp với quan điểm có Thượng đế mới còn
tồn tại sau quá trình chọn lọc trong tiềm thức. Dữ liệu rất thuyết phục. Nó hỗ
trợ quan điểm của mình. Đó là nguồn gốc và sự phát triển của nhiều tôn giáo, và
tất cả đều nghĩ là họ đúng. Họ nhầm lẫn giữa những điều dường như thế và những
điều thật là như thế.
Khám phá sự thật
Đức Phật giải thích rằng chính năm
chướng ngại (triền cái)(5) đã bóp méo sự nhận thức và làm lệch lạc tư
duy. Ngài gọi năm triền cái là thức ăn nuôi dưỡng si mê (Tăng Chi 10.61). Chướng
ngại đầu tiên, tham dục, lựa chọn những gì mình muốn thấy, nghe, cảm giác và nhận
thức. Nó thường tôn tạo sự thật. Nó đem vào ý thức những sản phẩm của mơ tưởng viển
vông. Chướng ngại thứ hai, sân hận, là động lực tiêu cực ngăn che không cho
thấy, nghe, cảm giác hay nhận biết, những gì mà chúng ta không muốn biết. Nó
bịt mắt ta trước những điều khó chịu, và những điều đi ngược lại với quan điểm
của mình. Tâm lý học nhận ra chướng ngại thứ hai là tiến trình của sự phủ nhận.
Chướng ngại thứ ba là hôn trầm, thụy miên. Nó không xuyên tạc những gì ta thấy,
nghe, cảm giác, nhận biết. Nó làm cho mù mờ khiến ta không thể phân biệt rõ
ràng. Chướng ngại thứ tư là trạo cử, hối hận, khiến những giác quan của ta luôn
luôn hoạt động, nhanh đến độ ta không đủ thì giờ để thấy, nghe, cảm giác, nhận
biết đầy đủ. Hình ảnh chưa đủ thời gian để hình thành trên võng mạc, thì
trong khóe mắt ta lại đã có hình ảnh khác để xử lý. Âm thanh gần như chưa kịp tiếp
thu, thì ta lại đã có cái gì khác để lắng nghe. Chướng ngại thứ tư, trạo cử và hối
hận (trạo cử nội tâm là do hành xử không tốt), cũng giống như một ông chủ đòi
hỏi quá sức, không bao giờ cho bạn đủ thời gian để hoàn thành dự án đúng cách. Chướng
ngại thứ năm, hoài nghi, làm gián đoạn việc thu thập dữ liệu với những câu hỏi
qúa sớm. Bây giờ thì hẳn bạn đã biết rõ chính năm triền cái này đã bóp méo nhận
thức, làm điên đảo tư duy và duy trì si mê.
Những người nghiêm túc học Phật đều
biết rõ con đường duy nhất để dẹp trừ năm triền cái là thực tâp Jhana. Kinh
Nalakapana, trung bộ 68, nói người nào chưa đạt được Jhana, năm triền cái (cộng
với bất mãn và mỏi mệt) xâm chiếm tâm và an trú. Tất cả những định nào thấp hơn
Jhana thì chưa đủ mạnh và bền vững để dẹp trừ năm triền cái. Vậy thì cho dù bạn
thực tập chánh niệm, khi năm triền cái còn hoạt động trong tiềm thức, bạn không
thể thấy sự vật như nó là, mà bạn chỉ thấy sự vật có vẻ như là thế, bị bóp méo
bởi năm triền cái này.
Do đó, để có thể thực hành theo lời Đức
Phật dạy cho Bāhiya và Malunkyaputta, để có thể “trong cái thấy chỉ là cái
thấy, trong cái nghe chỉ là cái nghe..........”, năm triền cái cần được đè nén,
nghĩa là phải cần đến Jhana!
Thấy sự vật như nó thật sự là
Đúng là năm triền cái được đè nén
ngay trước khi vào Jhana, chú giải gọi đó là cận định, “sự tĩnh lặng của tâm
trước ngưỡng cửa Jhana” (lời dịch của tôi). Vậy thì làm sao bạn biết chắc là
năm triền cái quỷ quyệt, mà chúng thường hoạt động ở mức độ tiềm thức, đã được hoàn
toàn đè nén? Làm sao bạn biết là mình đang ở trong cận định? Cách thử nghiệm
tốt nhất cho cận định là bạn có thể nhẹ nhàng đi qua thềm cửa để vào sơ thiền!
Khi ở trong cận định thì không có chướng ngại nào ngăn cản giữa bạn và Jhana.
Nếu bạn không thể vào được Jhana, năm triền cái vẫn còn đó.
Khi tâm ra khỏi Jhana, nó trú trên
thềm cửa của (hậu) cận định, thật lâu. Giống như khi bạn rời nhà, bạn lại đứng
ở thềm cửa. Trong giai đoạn này, ngay sau khi ra khỏi Jhana, khi năm triền cái
không còn xâm chiếm tâm và an trú, chỉ khi đó mình mới có thể thực hành “trong
cái thấy chỉ là cái thấy, trong cái nghe chỉ là cái nghe...”. Như Đức Phật đã
nói đi nói lại nhiều lần (e.g Tăng Chi 6.50), chỉ với kết quả của Jhana
(samma samadhi) thì mình mới có thể thấy được sự vật như nó là
(yathā-bhūta-ñānadassanam).
Chấm dứt cái nhìn về bản ngã
Kinh nghiệm của Jhana sẽ khiến cho
bạn nổ tung ra. Ý tôi muốn nói gì? Tôi muốn nói những dữ kiện có được do kinh
nghiệm thiền thâm sâu, chiêm nghiệm khi vừa mới ra khỏi Jhana, đang còn ở trong
(hậu) cận định khi những triền cái không thể bóp méo bất cứ điều gì, sẽ phá vỡ ảo
tưởng của tự ngã, linh hồn, tôi và của tôi.
Khả năng làm, muốn, chọn lựa, cái mà
tôi gọi là “người tạo tác (the doer)” biến mất phần lớn trong sơ thiền và hoàn
toàn mất hẳn trong những tầng thiền cao hơn. Dữ liệu thật rõ ràng, và năm triền
cái không còn khả năng ngăn che bạn thấy là chẳng có ai ở “đài kiểm soát”, nói
thẳng ra là, chẳng có ai điều khiển thân và tâm bạn cả. Ý chí chẳng phải là ta,
cũng chẳng phải là sản phẩm của tự ngã. Ý chí chỉ là một tiến trình tự nhiên
khách quan có thể đi đến sự đoạn diệt hoàn toàn. Bạn đã tự thể nghiệm được điều
này và bạn có thể tin tưởng vào sự hiểu biết này vì nó xảy ra khi năm triền cái
đã được đè nén. Cái tri kiến rõ ràng này là đều chắc chắn nhất mà bạn từng biết
từ trước đến nay – tự do ý chí là một ảo tưởng. Các bạn độc giả sẽ không thể đồng
ý với tôi. Cũng bởi vì năm triền cái ấy vẫn còn đang hoạt động và nó ngăn che
không cho bạn thấy được điều này. Vậy thì, trước tiên hãy thể nghiệm Jhana, rồi
ngay sau đó hãy chiêm nghiệm về điều này.
Thật vậy, trong Jhana, Jhana thật
chứ không phải thứ Jhana giả mạo, cái thấy, cái nghe, cái cảm giác đều biến
mất. Năm giác quan bên ngoài cũng biến mất. Dữ kiện này thật rõ ràng. Trong
giai đoạn hậu cận định, ở trạng thái không có năm triền cái, chiêm nghiệm về sự
vắng mặt hoàn toàn của năm giác quan qua trải nghiệm Jhana, ta sẽ thấy một cách
không thể nhầm lẫn rằng không có một cái ngã, một linh hồn hay một cái tôi nào quan
sát khi nhìn thấy, nghe âm thanh, cảm nhận mùi, nếm, xúc chạm. Không có một cái
ngã, một linh hồn hay một cái tôi nào biết về những điều đã biết. Ý thức cũng
vậy, dưới mọi dạng, đều được nhận biết như một quá trình tự nhiên khách quan có
thể đi đến sự đoạn diệt hoàn toàn. Nói gọn lại, bạn không phải là tâm của bạn.
Tâm cũng chỉ là một tiến trình tự nhiên. Nó cũng có thể hoàn toàn ngừng lại. Nó
sẽ ngừng lại một lần và vĩnh viễn khi nhập Niết bàn (Parinibbana)
Một lần nữa, các độc giả của tôi,
các bạn sẽ không thể đồng ý với tôi. Năm triền cái đang hoạt động trong bạn,
trong tiềm thức, ngăn cản không cho bạn thấy sự thật. Nó thách thức cái nhìn cơ
bản nhất của bạn, cái nhìn cho là “Bạn hiện hữu”! Nhưng quan tâm làm
gì về những bất đồng này bây giờ. Thay vào đó, hãy thiền cho đến nào khi
bạn đạt được Jhana và đè nén được năm triền cái này đi đã. Rồi xem tôi nói có
đúng không!
Đoạn cuối của lời giảng cho Bahiya
“Bāhiya, ông cần thực tập như sau:
trong cái thấy sẽ chỉ là cái thấy; ..... trong cái nhận thức chỉ là cái nhận
thức. Thực tập như thế, Bāhiya, ông sẽ không “vì điều đó” mà có. Khi ông không
“vì điều đó” mà có thì ông sẽ không hiện hữu “trong đó”. Và khi ông không hiện
hữu “trong đó” thì ông sẽ không hiện hữu ở bên này, không ở bên kia, cũng
không ở giữa. Chỉ như thế là đoạn tận khổ đau.”
Câu “ông sẽ không ‘vì điều đó’ ” có ý
nghĩa gì? Tiếng Pali là na tena. Tena là từ làm phương tiện để diễn
đạt ý nghĩa "cái đó, điều đó". Na có ý nghĩa phủ
định. Dịch sát nghĩa là "không phải vì cái đó, không phải
qua cái đó, không phải do cái đó”. Thực chất có nghĩa là bạn không thể cho
rằng có một cái ngã, một linh hồn hay một cái tôi, do bởi hoặc thông qua
những gì được bạn thấy, nghe, cảm giác hay nhận biết. Đức Phật dạy rằng một khi
bạn đã thâm nhập được thực tánh của các kinh nghiệm giác quan, bằng cách đè nén
các triền cái qua Jhana, bạn sẽ thấy rằng không có “người tạo tác” cũng như
“người nhận biết” đằng sau các kinh nghiệm giác quan. Bạn sẽ không còn có thể
dùng các kinh nghiệm giác quan làm bằng chứng cho sự hiện hữu của một cái ngã .
Câu nói nổi tiếng của Descartes “Tôi tư duy vậy tôi hiện hữu” đã bị bác bỏ. Bạn
không hiện hữu bởi vì sự suy nghĩ, hay vì cái thấy, cái nghe hay cái cảm giác. Theo
như lời Phật dạy “bạn sẽ không “vì điều đó” (bất kỳ kinh nghiệm nào của giác
quan)”.
Khi quá trình trải nghiệm của giác
quan bị loại bỏ như một bằng chứng về sự hiện hữu của một cái ngã, một linh hồn
hay một cái tôi, thì bạn sẽ không còn ở trong những kinh nghiệm giác quan. Theo
lời Đức Phật, “Bạn sẽ không hiện hữu ‘trong đó’ ”. Bạn sẽ không còn thấy, nhận
thức hay ngay cả nghĩ là có một ‘cái tôi’ trong đời sống. Sẽ không còn bất cứ
một ý thức nào về cái tôi, hay linh hồn trong những kinh nghiệm. Bạn không còn
ở “trong đó”.
Để không có một kẽ hở nào khiến cho
bạn nghĩ là bạn có thể vượt ra khỏi sự không hiện hữu của một cái tôi bằng cách
tự xác định với một trạng thái siêu việt vượt qua cái thấy, nghe, cảm giác hay nhận
thức, Đức Phật nhấn mạnh, “và bạn sẽ không hiện hữu ở bên này (với cái thấy,
nghe, cảm giác hay nhận thức) hay ở bên kia (ngoài cái thấy, nghe...) hay ở
chặng giữa (không ở trong thế giới này cũng không ở thế giới khác). Câu cuối là
để vô hiệu hóa những người hay ngụy biện!
Tóm lại, Đức Phật khuyên cả hai vị
Bāhiya và Malunkyaputta hãy thể nghiệm Jhanas để đè nén Năm triền cái. Do đó,
ta sẽ nhận ra một cách chắc chắn sự vắng mật của một bản ngã hay linh hồn đằng
sau quá trình cảm giác. Vậy thì, trải nghiệm cảm giác sẽ không bao giờ
được cho là bằng chứng của 'người nhận biết' hay 'người tạo tác': đến nỗi bạn
sẽ không bao giờ tưởng tượng có một cái tôi hay một linh hồn ở trung tâm của
trải nghiệm, hay ở bất cứ nơi nào khác. Lời dạy cho Bāhiya tóm lại một cách
ngắn gọn là để thể nghiệm vô ngã, Anatta. Đức Phật kết luận, “chỉ như thế, là
đoạn tận khổ đau”.
Kết luận
Tôi hy vọng rằng lập luận của tôi đã
đủ vững chắc để thách thức bạn, hay đúng hơn là làm tiêu tan cái vipallāsa điều
khiển các quá trình cảm giác của bạn. Lời dậy cô đọng của Đức Phật cho Bahyia
và Malunkyaputta không phải là con đường tắt cho những người siêu thông minh.
Cách thực tập “trong cái thấy sẽ chỉ là cái thấy...” đòi hỏi sự đè nén Năm triền
cái. Sự đè nén Năm triền cái cần có Jhana. Jhana cần có những chi còn lại của Bát
Chánh Đạo, bẩy chi đầu tiên. Nó đòi hỏi niềm tin vào Tam Bảo, việc giữ giới
luật và thực hành dāna. Chỉ có một con đường đến Nibbāna, và đó là Bát chánh
đạo. Không có con đường tắt nào cả.
Maggan’ atthangiko settho …
Eso’va maggo, natthi añño
Dassanassa visuddhiya
Eso’va maggo, natthi añño
Dassanassa visuddhiya
“Bát Chánh Đạo là con đường thù
thắng
Là con đường duy nhất
Không có con đường nào khác,
Làm cho tri kiến thanh tịnh”
Pháp Cú 273, 274
Là con đường duy nhất
Không có con đường nào khác,
Làm cho tri kiến thanh tịnh”
Pháp Cú 273, 274
1)
Dana: Bố thí. Cũng thường mang ý nghĩa thực phẩm và những vật dụng cúng dường
cho tăng đoàn.
2) Cảm giác (sensed): ngửi, nếm, đụng chạm
3) Mười trói buộc (kiết sử):
- Thân kiến
- Hoài nghi
- Giới cấm thủ
- Tham dục
- Sân hận
- Tham đắm vào cõi sắc
- Tham đắm vào cõi vô sắc
- Ngã mạn
- Trạo cử
- Si
2) Cảm giác (sensed): ngửi, nếm, đụng chạm
3) Mười trói buộc (kiết sử):
- Thân kiến
- Hoài nghi
- Giới cấm thủ
- Tham dục
- Sân hận
- Tham đắm vào cõi sắc
- Tham đắm vào cõi vô sắc
- Ngã mạn
- Trạo cử
- Si
4)
Vipallasa: Sai lầm hoặc bị bóp méo nhận thức, tư duy và quan điểm – nắm bắt những
gì vô thường cho là thường; những gì khổ cho là hạnh phúc; vô ngã cho là có
ngã; và những gì không đẹp cho là đẹp (bóp méo nhận thức)
5) Năm
triền cái:
- Tham dục
- Sân hận
- Hôn trầm, thụy miên
- Trạo cử, hối hận
- Nghi ngờ
- Tham dục
- Sân hận
- Hôn trầm, thụy miên
- Trạo cử, hối hận
- Nghi ngờ
6) Bát
chánh đạo:
Tuệ
- Chánh kiến
- Chánh tư duy (chủ ý, ý định)
- Chánh kiến
- Chánh tư duy (chủ ý, ý định)
Giới
- Chánh ngữ
- Chánh nghiệp
- Chánh mạng
- Chánh ngữ
- Chánh nghiệp
- Chánh mạng
Định
- Chánh tính tấn
- Chánh niệm
- Chánh định, i.e Jhana
- Chánh tính tấn
- Chánh niệm
- Chánh định, i.e Jhana
Lược dịch: Một nhóm Phật Tử
Bắc Mỹ
(***) Đoạn kinh này có nhiều cách
dịch khác nhau:
HT Minh Châu “Do vậy, này Bàhiya, ông
không là chỗ ấy. Vì rằng, này Bàhiya, Ông không là đời này,
không là đời sau, không là đời chặng giữa."
1) Này
Bahiya, ông không phải do 'cái đó’ hình thành. Khi ông không phải do cái đó
hình thành, ông sẽ không hiện hữu ' trong cái đó'. Và khi ông không hiện hữu '
trong cái đó', thì ông sẽ không hiện hữu ở bên này, không bên kia, cũng
không ở giữa.
2) Do đó,
này Bahiya, không có ông với cái đó. Vì không có ông với cái đó, nên không có
ông trong cái đó. Vì không có ông trong cái đó, nên không có ông ở lúc này, ở
lúc sau, hay ở chặng giữa.
3) Nầy
Bahiya, khi không có cái gọi là "ta"liên quan với tất cả hiện tượng
đó,
Sẽ không có cái "ta" ở đó.
Nầy Bahiya, khi không có cái
"ta ở đó,
thì nầy, Bahiya, cũng sẽ không có
cái "ta" ở đây hay ở đó,
Soure: