Goodman Brown
la to lên: “Trên có Trời, dưới có Faith, tôi thề sẽ đứng vững không bị
quỷ dữ lung lạc!”
Trong khi
chàng vẫn còn ngước nhìn vòm trời tối đen thăm thẳm, hai tay chắp
lại cầu nguyện, dù lúc ấy không hề
có một ngọn gió, lại có một đám mây bay ngang qua và che khuất các vì sao sáng. Chàng vẫn còn thấy chút bầu trời xanh, nhưng ngay trên đầu chàng lại không thấy được, vì bị đám mây đen bay vụt về phương bắc che khuất. Trên không
trung, chừng như từ trong đám mây ấy vẳng ra những tiếng nói lộn xộn,
không rõ ràng. Có lúc chàng tưởng
mình có thể phân biệt được đấy là giọng nói của những người dân
trong làng chàng ở, giọng đàn ông, giọng đàn bà, giọng người ngoan
đạo cùng giọng kẻ không biết đạo lý là gì, nhiều người chàng đã
từng gặp tại bàn hiệp thông và những người khác chàng từng thấy họ gây
náo loạn nơi quán rượu. Liền
sau đó, các âm thanh ấy lại trở nên không rõ ràng nữa, khiến chàng
ngờ rằng mình chẳng hề nghe thấy tiếng gì cả ngoại trừ tiếng rì
rào của rừng già, thì thầm dù trời lặng gió. Rồi một loạt tiếng nói lớn mạnh rất
quen thuộc, tiếng mà hàng ngày chàng từng nghe thấy giữa thanh thiên
bạch nhật trong làng Salem của chàng, chứ chưa hề nghe từ trong đám
mây đêm như bây giờ. Có tiếng một
phụ nữ trẻ than thở, tuy trong lời than đó có đượm chút gì đó buồn buồn, nàng van
xin người ta giúp nàng việc gì đó mà có lẽ nếu đạt được rồi nàng sẽ đau khổ. Đám đông người mà chàng không hề thấy
mặt, trong đó có cả người thánh thiện lẫn kẻ tội lỗi, dường như
đều khuyến khích nàng đi tiếp.
“Faith!” Goodman Brown kêu to, giọng chàng
thật thống thiết, tuyệt vọng; và tiếng dội của rừng thẳm cũng gào
lên như chế nhạo chàng, “Faith! Faith!”như
thể những tên vô lại cũng đang cuống cuồng tìm nàng khắp chốn rừng hoang.
Tiếng kêu
thống thiết, giận dữ và kinh hoàng của người chồng đau khổ như xé
tan đêm đen, chờ đợi tiếng vợ mình đáp lại. Có tiếng la to nhưng liền bị tiếng người
xì xào còn to hơn nữa át đi, khiến nó tan loãng mất trong tiếng cười
từ xa vọng đến, ngay khi đám mây đen bay vụt qua, chỉ còn lại bầu
trời trong và yên lặng phía trên đầu Goodman Brown. Nhưng rồi một vật gì đó bay phớt nhẹ qua trên không trung và vướng lại nơi một nhánh cây. Chàng thanh niên chụp lấy nó, và thấy
trong tay mình một chiếc nơ màu hồng.
“Faith của
tôi đã đi mất rồi!” chàng
gào lên sau một phút mất bình tĩnh.
“Không còn gì tốt lành trên đời này nữa; và tội lỗi chỉ là
danh xưng. Hỡi ma quỷ, ngươi cứ đến
đi; thế giới này đã thuộc về ngươi rồi đó.”
Hóa điên
lên vì quá thất vọng, chàng cười rú lên, cầm lấy cây trượng và lại
đi tiếp, nhanh đến độ như bay chứ không còn đi bộ hay chạy nữa. Con đường trở nên hoang vu và thâm u hơn,
và lối đi nhòa hẳn, không rõ ràng nữa, rồi cuối cùng cũng mất dấu, chỉ
có chàng giữa miền hoang vu tối đen, lao về phía trước theo bản
năng xua đẩy con người về phía ma quỷ.
Toàn bộ khu rừng chỉ có những âm thanh rùng rợn, tiếng cây cối
rít, tiếng hú của thú hoang, tiếng reo hò của người Da Đỏ, tiếng
gió lúc thì rền vang như tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại, lúc
lại gầm gừ quanh chàng, như thể thiên nhiên đang cười nhạo khinh bỉ
chàng. Nhưng chính chàng mới là cái kinh hoàng chính trong cảnh tượng ấy, và chàng không cần tránh những điều kinh hoàng khác ở đó nữa.
"Ha! ha! ha!" Goodman gầm lên khi gió cười nhạo chàng. "Để nghe xem ai cười lớn nhất. Đừng hòng làm ta sợ phù phép của ngươi. Hỡi các phù thủy, thầy bùa, người Da Đỏ nhảy múa lên đồng, hỡi quỷ dữ hãy đến đây. Goodman Brown đã đến rồi. Có thể các ngươi sợ hắn cũng như hắn sợ các ngươi vậy."
Quả thực, khắp cả khu rừng đầy ma quỷ không có gì trông kinh hoàng hơn hình thù của Goodman Brown. Chàng cứ tiếp tục bay qua những cây thông tối đen, tay quơ gậy một cách điên cuồng, lúc thì nguyền rủa Thượng Đế thậm tệ, lúc lại cười hô hố khiến cả khu rừng dội lại tiếng cười như thể lũ quỹ dữ đang ở quanh chàng.
(Còn tiếp)