Wednesday, February 27, 2019

Leonardo da Vinci

Primary periods of Leonardo da Vinci's life:

Vinci              Florence         Milan           Florence       Milan          Rome          France
1452-1464     1464-1482      1482-1499   1500-1506    1506-1513   1513-1516   1516-1519


Born April 15, 1452.  Becomes an apprentice in Verrocchio's studio in Florence (c. 1468).  The Annunciation: a youthful experiment with perspective, is flawed, but heralds brilliance (1472).  Becomes a member of the painters' guild; first known drawing is a landscape (c. 1473).  Collaborates with Verrocchio on the Baptism of Christ (c.1475). Portrait of Ginevra de Benci, daughter of a wealthy Florentine banker (c. 1478). The Adoration of the Magi (c. 1481). Moves to Milan and begins keeping notebooks (c. 1482). Commissioned, along with the de Predis brothers, to paint Virgin of the Rocks (c. 1483). Studies anatomy and architecture (c. 1489). Vitruvian Man; Feast  of Paradise (c. 1490).  Lady with an Ermine; clay model for the horse monument is put on display in Milan (c. 1493). Begins the Last Supper (c. 1495). Does the drawings for Pacioli's De divina proportione (c. 1496). First attempt at a flying machine (c. 1498). Leaves Milan (c. 1499). Begins to work for Cesare  Borgia as military engineer (c. 1502). Returns to Florence, begins painting the Monalisa,and works on it for the rest of his life (c. 1503). Studies the flight of birds; second unsuccessful attempt to fly; struggles to paint the Battle of Anghiari, a major commission in Florence that is eventually abandoned, unfinished (c. 1505). Returns to Milan, where he remains on and off, for seven years (c. 1506). Painter and engineer to Louis XII (c. 1507). Divides his time between Milan and Florence; studies of waterworks; designs the Trivulzio monument; second Virgin of the Rocks (c. 1508).  Pursues his studies of anatomy and continues with hydraulics (c. 1509). Moves to Rome; the iconic Turin drawing, a possible self-portrait done in the preceding years, often defines our image of Leonardo (c. 1513). Moves to Amboise as a guest of Francis I, king of France (c. 1516).  Dies on May 2, 1519.

His two most famous paintings in history: Monalisa; The Last Supper
His ability to combine art and science, made iconic by his drawing of a perfectly proportioned man spread-eagle inside a circle and square, known as Vitruvian Man, made him history's most creative genius.
An artist, a man of science and engineering; the archetype of the Renaissance Man; pursued innovative studies of anatomy, fossils, birds, the heart, flying machines, optics, botany, geology, water flows, and weaponry.  (p. 1)...
His ability to combine art, science, technology, the humanities, and imaginationremains an enduring recipe for creativity. (p.9)
the importance of instilling, in both ourselves and our children, not just receiving knowledge but a willingness to question it --to be imaginative and, like talented misfts and rebels in any era, to think different. (p.9)


"the most relentlessly curious man in history" (by the eminent art historian Kenneth Clark (p. 4)

...his science was not a separate endeavor from his art.  Together they served his driving passion, which was nothing less than knowing everything there was to know about the world, including how we fit into it.... (p.2)

...he was a genius: wildly imaginative, passionately curious, and creative across multiple disciplines....Leonardo's genius was a human one, wrought by his own will and ambition.   Leonardo had almost no schooling and could barely read Latin....[His genius] was based on skills we can aspire to improve in ourselves, such as curiosity and intense observation.  He had an imagination so excitable that it flirted with the edges of fantasy... (pp.3-4)
Leonardo knew how to marry observation and imagination, which made him history's consummate innovator. (p.4)

...a desire to marvel about the world that we encounter each day can make each moment of our lives richer. (p. 7)

"Intellectual passion drives out sensuality." Leonardo (p.20)

Source:
Isaacson, Walter (2017).  Leonardo da Vinci (Simon & Schuster, New York, NY).  ISBN 978-1-5011-3915-4. ISBN 978-1-5011-3917-8 (ebook). 

Sunday, February 24, 2019

Bill Gates and Meditation


Why I’m into meditation
| December 3, 2018
I stopped listening to music and watching TV in my 20s. It sounds extreme, but I did it because I thought they would just distract me from thinking about software. That blackout period lasted only about five years, and these days I’m a huge fan of TV shows like Narcos and listen to a lot of U2, Willie Nelson, and the Beatles.
Back when I was avoiding music and TV in the hope of maintaining my focus, I knew that lots of other people were using meditation to achieve similar ends. But I wasn’t interested. I thought of meditation as a woo-woo thing tied somehow to reincarnation, and I didn’t buy into it.
Lately, though, I’ve gained a much better understanding of meditation. I’m certainly not an expert, but I now meditate two or three times a week, for about 10 minutes each time. Melinda meditates too. Sometimes we sit to meditate together. (We use comfortable chairs; there’s no way I could do the lotus position.)
I now see that meditation is simply exercise for the mind, similar to the way we exercise our muscles when we play sports. For me, it has nothing to do with faith or mysticism. It’s about taking a few minutes out of my day, learning how to pay attention to the thoughts in my head, and gaining a little bit of distance from them.
 Andy has taken some heat for his low-barrier approach, but he got me to take up meditation.
Andy Puddicombe, the 46-year-old cofounder and voice of the popular Headspace app, was the person who turned me from skeptic to believer. Prior to finding Headspace, I had read several books about meditation, all of which intimidated me. They made me think that the investment in terms of time and energy was just too high. Headspace made the barrier to entry low enough for me. It’s just 10 minutes a day of listening to Andy’s soothing British accent and trying to stay with him. Andy has taken some heat from hard-core meditators for his low-barrier approach, but he got me to take up meditation and stick with it. I’m glad he did.
If you want to try meditation for yourself, one good way to ease into it—especially if you’re as skeptical as I was—is to pick up a copy of Andy’s book, The Headspace Guide to Meditation and Mindfulness. Andy’s a witty storyteller and offers lots of helpful metaphors to explain potentially tricky concepts, which makes the book an easy, enjoyable read. Andy presents the evidence base behind these practices in sections called “What the research shows” so you know the benefits are legitimate. And the book also helps you see that Andy himself is legitimate. He’s an ordained Buddhist monk who trained for many years in monasteries in India, Nepal, Myanmar, Thailand, Australia, Russia, and Scotland.
The book begins with Andy describing one of them: “Locked in, day and night, surrounded by high stone walls and with no way of contacting anyone on the outside, at times it had felt more like a prison.”
At another monastery, the monks served trainees curry and rice every day, and they made the trainees eat it very slowly over the course of exactly an hour. One super hot day, the monks placed in front of each trainee a wonderful surprise: ice cream. “It was like being a child at a birthday party when the cake comes out.” Unfortunately, the trainees soon discovered they were not allowed to touch the ice cream until they had eaten their curry and rice in the painfully slow way they’d been taught. As the ice cream melted in front of him, he felt angry, then sad and guilty for feeling angry—just as the monks knew would happen.
It turns out that monastic life wasn’t right for Andy. As we learn in the book, after ten years he left and—I kid you not—became a circus clown in London. He wanted to be fully engaged in the world rather than cloistering himself away in artificially quiet retreats.
While he was a clown, he started teaching meditation to those with severe anxiety and other conditions. A few years later, he started Headspace to bring meditation to the masses. He felt that meditation was a skill everyone could learn without sitting behind high stone walls or being subjected to mind games.
Melinda and I enjoyed Andy’s work so much that we reached out to him to see whether he might be willing to spend some time teaching our family. He was glad to do it, which was a real treat for us. For a day and a half, Andy helped us and two of our kids through exercises that are similar to the ones you’ll find in the book. Andy was just as warm, humble, and real as we’d imagined from reading his book and listening to him on the app.
I’m not sure how much meditation would have helped me concentrate in my early Microsoft days, because I was monomaniacally focused without it. But now that I’m married, have three children, and have a broader set of professional and personal interests, it’s a great tool for improving my focus. It’s also helped me step back and get some ease with whatever thoughts or emotions are present. I like what I’m getting from my 10 minutes every few days. I’m grateful to Andy for helping me on this journey.

 



Tuesday, February 19, 2019

Chàng Tuổi Trẻ Goodman Brown -- (5) Truyện ngắn của Nathaniel Hawthorne (1804-1864)


Goodman Brown la to lên: “Trên có Trời, dưới có Faith, tôi thề sẽ đứng vững không bị quỷ dữ lung lạc!”
Trong khi chàng vẫn còn ngước nhìn vòm trời tối đen thăm thẳm, hai tay chắp lại cầu nguyện, dù lúc ấy không hề có một ngọn gió, lại có một đám mây bay ngang qua và che khuất các vì sao sáng.  Chàng vẫn còn thấy chút bầu trời xanh, nhưng ngay trên đầu chàng lại không thấy được, vì bị đám mây đen bay vụt về phương bắc che khuất.  Trên không trung, chừng như từ trong đám mây ấy vẳng ra những tiếng nói lộn xộn, không rõ ràng.  Có lúc chàng tưởng mình có thể phân biệt được đấy là giọng nói của những người dân trong làng chàng ở, giọng đàn ông, giọng đàn bà, giọng người ngoan đạo cùng giọng kẻ không biết đạo lý là gì, nhiều người chàng đã từng gặp tại bàn hiệp thông và những người khác chàng từng thấy họ gây náo loạn nơi quán rượu.  Liền sau đó, các âm thanh ấy lại trở nên không rõ ràng nữa, khiến chàng ngờ rằng mình chẳng hề nghe thấy tiếng gì cả ngoại trừ tiếng rì rào của rừng già, thì thầm dù trời lặng gió.  Rồi một loạt tiếng nói lớn mạnh rất quen thuộc, tiếng mà hàng ngày chàng từng nghe thấy giữa thanh thiên bạch nhật trong làng Salem của chàng, chứ chưa hề nghe từ trong đám mây đêm như bây giờ.  Có tiếng một phụ nữ trẻ than thở, tuy trong lời than đó có đượm chút gì đó buồn buồn, nàng van xin người ta giúp nàng việc gì đó mà có lẽ nếu đạt được rồi nàng sẽ đau khổ.  Đám đông người mà chàng không hề thấy mặt, trong đó có cả người thánh thiện lẫn kẻ tội lỗi, dường như đều khuyến khích nàng đi tiếp. 
“Faith!” Goodman Brown kêu to, giọng chàng thật thống thiết, tuyệt vọng; và tiếng dội của rừng thẳm cũng gào lên như chế nhạo chàng, “Faith! Faith!như thể những tên vô lại cũng đang cuống cuồng tìm nàng khắp chốn rừng hoang.
Tiếng kêu thống thiết, giận dữ và kinh hoàng của người chồng đau khổ như xé tan đêm đen, chờ đợi tiếng vợ mình đáp lại.  Có tiếng la to nhưng liền bị tiếng người xì xào còn to hơn nữa át đi, khiến nó tan loãng mất trong tiếng cười từ xa vọng đến, ngay khi đám mây đen bay vụt qua, chỉ còn lại bầu trời trong và yên lặng phía trên đầu Goodman Brown.  Nhưng rồi một vật gì đó bay phớt nhẹ qua trên không trung và vướng lại nơi một nhánh cây.  Chàng thanh niên chụp lấy nó, và thấy trong tay mình một chiếc nơ màu hồng.
“Faith của tôi đã đi mất rồi!” chàng gào lên sau một phút mất bình tĩnh.  “Không còn gì tốt lành trên đời này nữa; và tội lỗi chỉ là danh xưng.  Hỡi ma quỷ, ngươi cứ đến đi; thế giới này đã thuộc về ngươi rồi đó.”
Hóa điên lên vì quá thất vọng, chàng cười rú lên, cầm lấy cây trượng và lại đi tiếp, nhanh đến độ như bay chứ không còn đi bộ hay chạy nữa.  Con đường trở nên hoang vu và thâm u hơn, và lối đi nhòa hẳn, không rõ ràng nữa, rồi cuối cùng cũng mất dấu, chỉ có chàng giữa miền hoang vu tối đen, lao về phía trước theo bản năng xua đẩy con người về phía ma quỷ.  Toàn bộ khu rừng chỉ có những âm thanh rùng rợn, tiếng cây cối rít, tiếng hú của thú hoang, tiếng reo hò của người Da Đỏ, tiếng gió lúc thì rền vang như tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng lại, lúc lại gầm gừ quanh chàng, như thể thiên nhiên đang cười nhạo khinh bỉ chàng.  Nhưng chính chàng mới là cái kinh hoàng chính trong cảnh tượng ấy, và chàng không cần tránh những điều kinh hoàng khác ở đó nữa.  
"Ha! ha! ha!" Goodman gầm lên khi gió cười nhạo chàng.  "Để nghe xem ai cười lớn nhất.  Đừng hòng làm ta sợ phù phép của ngươi. Hỡi các phù thủy, thầy bùa, người Da Đỏ nhảy múa lên đồng, hỡi quỷ dữ hãy đến đây.  Goodman Brown đã đến rồi.  Có thể các ngươi sợ hắn cũng như hắn sợ các ngươi vậy." 
Quả thực, khắp cả khu rừng đầy ma quỷ không có gì trông kinh hoàng hơn hình thù của Goodman Brown.  Chàng cứ tiếp tục bay qua những cây thông tối đen, tay quơ gậy một cách điên cuồng, lúc thì nguyền rủa Thượng Đế thậm tệ, lúc lại cười hô hố khiến cả khu rừng dội lại tiếng cười như thể lũ quỹ dữ đang ở quanh chàng.           



(Còn tiếp)