“Ông bạn à,”
Goodman Brown đang đi chậm bỗng chàng dừng lại nói. “tôi đã giữ đúng thỏa
thuận sẽ gặp ông tại đây rồi, giờ mục đích của tôi là muốn quay về
chỗ của mình. Tôi ngần ngại không
muốn đề cập đến điều ông muốn nói.”
“Ngươi nói thế
à?” người đàn ông nói với con rắn, miệng mỉm cười.”Dù sao chúng ta
hãy đi tiếp đã, vừa đi vừa nói cho ra lẽ, và nếu tôi không thuyết
phục được anh, anh sẽ quay trở lại.
Chúng ta mới đi vào trong rừng có một đoạn ngắn thôi mà.”
“Đi quá xa,
quá xa rồi!” Goodman kêu lên, nhưng không ý thức rằng chàng đang bước đi
tiếp. “Cha tôi chưa bao giờ đi vào
rừng có việc như thế này, cả ông của tôi trước đây cũng không bao giờ
đi như vầy. Chúng tôi là những
người lương thiện, những con chiên ngoan đạo từ thời các vị thánh tử
đạo; liệu tôi sẽ trở thành người mang tên Brown đầu tiên và kết...”
“ý anh muốn
nói ‘kết bạn với người như vầy, phải không?”người lớn tuổi nhận xét,
tìm cách diễn dịch việc mình dừng lại.
“Anh nói phải lắm, Goodman Brown ạ! Lâu nay
tôi quen biết rõ gia dình anh như một người trong nhóm những người theo
Thanh giáo; đấy không phải chuyện
nhỏ đâu. Tôi đã giúp ông của anh,
lúc ấy ông là tuần viên (cảnh sát/người giữ
trật tự) trong làng, khi
ông ấy lấy roi quất người đàn bà theo phái Quaker trên đường làng
Salem; và cũng chính tôi đã đem đến cho cha anh bó đuốc làm với thông
ba lá thắp từ bếp lửa nhà tôi để đốt cháy một ngôi làng Da Đỏ trong
cuộc chiến tranh Vua Philip* dẫn đầu. Cả hai người, ông và
cha anh, đều là bạn tốt của tôi. Chúng tôi đã cùng nhau đi lại trên lối mòn này nhiều lần, và sau
nửa đêm trở về vui vẻ. Vì họ tôi
sẽ vui lòng kết bạn với anh.”
“Nếu những gì
ông nói qủa có thật,” Goodman Brown đáp, “tôi lấy làm ngạc nhiên vì
cha ông tôi chẳng hề nói cho tôi biết chuyện này; hoặc, thành thực mà
nói, tôi sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào, vì tôi biết rằng nếu có những
lời đồn đãi như thế hẳn ông cha tôi đã bỏ xứ New England này đi lâu
rồi. Chúng tôi là những người biết
cầu nguyện, hơn nữa, chúng tôi làm việc đàng hoàng, và không chấp
nhận những gì tàn ác như vậy.”
“Tàn ác hay
không tàn ác,” người lữ khách với chiếc trượng uốn éo hình con rắn
nói, “Tôi quen biết rất nhiều người ở vùng New England này. Các vị trợ tế của nhiều nhà thờ từng
uống rượu hiệp thông với tôi. Các quan
chức trong vùng bầu tôi làm chủ tịch.
Những nhà làm luật cai trị miền thuộc địa theo giáo phái
Puritan đều ủng hộ lợi ích của tôi.
Ngay cả Ngài Thống đốc và
tôi –Nhưng thôi đây là chuyện mật của tiểu bang.”
“Sao lại có
chuyện như thế?” Goodman Brown trố mắt kinh ngạc nhìn người đồng hành trông thật bình thản của mình. “ Dù sao đi nữa, tôi chẳng liên hệ gì với ngài Thống đốc và hội đồng làng; họ
có cách của họ và họ không có gì để phải nói tới một nhà nông
quèn như tôi. Nhưng nếu tôi tiếp tục
đi với ông thế này, làm sao tôi còn dám nhìn vào mắt ông cụ đức hạnh
tốt là vị mục sư của chúng tôi ở làng Salem? Ôi, giọng của cụ ấy sẽ làm tôi run sợ
vào ngày Sabbath và ngày học giáo lý.”
(Còn tiếp)
---
Notes:
*King Philip’s War (1675-1676) còn gọi là chiến tranh Narragansett vĩ đại: cuộc chiến giữa thổ dân Mỹ ở New England do tù trưởng Metacom, tức "King Philip,"lãnh đạo, chống
lại di dân Anh và đồng minh Da Đỏ của họ, được xem là một trong những
cuộc xung đột đẫm máu nhất trong lịch sử Mỹ. Những người Narragansett là nhóm thổ dân
lớn nhất ngụ tại miền nam New England
vào thời đó.