Nhưng ngay tại thành lũy
này, chàng Rip xấu số cuối cùng cũng phải chịu thua mụ vợ đanh đá
của mình. Mụ bất ngờ xông vào chỗ
yên tĩnh nơi mọi người đang hội họp, yêu cầu mọi người phải dừng lại. Ngay cả nhân vật được kính trọng là
Nicholas Vedder cũng không được miệng lưỡi hàm hồ của mụ kiêng dè, và
mụ còn tố cáo chính Vedder là người khiến chồng mụ vướng vào thói
quen ăn không ngồi rồi.
Cuối cùng chàng
Rip đáng thương gần như tuyệt vọng, và để trốn phải làm việc đồng
áng cũng như tránh tiếng cằn nhằn của vợ, chàng chỉ còn cách
vác súng đi lang thang trong rừng. Ở
đấy thỉnh thoảng chàng ngồi dưới gốc cây và mở hầu bao* cho con chó
Wolf, con vật đồng cam cộng khổ mà chàng rất cảm thông, xem
chàng còn gì. Chàng hay
nói với nó như vầy: “Wolf thân yêu, bà chủ bắt chú phải sống kiếp
chó cơ khổ, nhưng chú đừng phiền làm chi, chừng nào tôi còn sống, chú
sẽ chẳng cần một người bạn nào khác đứng ra lo cho chú cả.” Wolf
thường vẫy đuôi, buồn bã nhìn mặt chủ, và nếu loài chó biết thương
hại, thì tôi tin chắc nó đã trả lời là nó luôn một lòng một dạ theo
chủ.
Một lần nọ, vào một ngày thu đẹp trời, khi bỏ
đi thật lâu trong rừng như thế, Rip không
ngờ đã leo lên một trong những vùng cao nhất của rặng núi
Kaatkill. Chàng mãi mê săn đuổi theo
mấy con sóc, trò săn bắn mà chàng thích nhất, trong khung cảnh tĩnh
lặng chỉ có tiếng súng của chàng dội đi dội lại. Trời về chiều, thở hào hển và mệt
lả, Rip nằm lăn ra nghỉ nơi một gò đất cao, phủ đầy cỏ xanh rì trên
đỉnh một vách đá dốc. Ẩn hiện sau
cây cối, nhìn xuống phía dưới, chàng có thể thấy cảnh miền quê với
rừng rậm trải dài hàng dặm xa tít.
Xa xa thấp bên dưới chàng thấy sông Hudson uy nghi lặng lẽ uốn
quanh, phản chiếu một áng mây tím hay một cánh buồm của chiếc tàu như ngủ quên trên boong tàu sáng loáng tợ gương,
và cuối cùng mất dạng sau vùng đất cao xanh lơ.
Còn bên kia là
một thung lũng nằm khuất sâu trong vùng núi, hoang dã, cô quạnh và gập ghềnh, đáy thung lũng ngỗn ngang đá từ các vách núi nhô ra lăn
xuống, chỗ ấy ít khi nào nắng hoàng hôn chiếu xuống. Rip nằm đó trầm tư ngắm cảnh vật trong
khi màn đêm từ từ buông xuống. Rặng
núi bắt đầu đổ bóng dài xanh thẫm xuống thung lũng. Rip biết rằng trời sẽ tối hẳn trước
khi chàng về đến làng, và chàng thở dài khi nghĩ đến cảnh phải
đương đầu với cơn thịnh nộ của bà vợ.
*knapsack:túi để chứa đồ lặt vặt, đeo bên hông
Khi chàng sắp quay
xuống núi, chàng bỗng nghe có tiếng gọi từ xa: “Rip Van Winkle! Rip
Van Winkle!” Chàng nhìn quanh, nhưng không thấy gì cả
ngoài một con quạ đơn độc đang bay qua vùng núi. Chàng nghĩ có lẽ mình chỉ tưởng tượng mà
thôi, và quay lại tính đi xuống thì chàng lại nghe tiếng gọi y như vậy
vang trong vùng trời chiều tối tĩnh mịch.
“Rip Van Winkle! Rip Van Winkle!” Cùng lúc đó
con chó Wolf xù lông trên lưng nó lên, cất tiếng gầm gừ và nép
sát vào người chủ, lấm lét nhìn xuống thung lũng. Rip bỗng cảm thấy sợ nhưng không rõ vì sao; chàng lo âu nhìn về phía con chó đang nhìn. Chàng nhận thấy có một bóng người lạ
đang chậm chạp trèo lên các tảng đá, lưng khòm xuống vì sức nặng
của vật ông ta đang vác Rip ngạc
nhiên khi thấy có người ở chỗ hẻo lánh ít ai lui tới này, nhưng
chàng nghĩ có thể là một người nào đó trong vùng đang cần chàng
giúp đỡ, và chàng vội vàng đi xuống để giúp.
Khi đến gần, chàng
càng ngạc nhiên hơn nữa trước hình dạng dị kỳ của người lạ
mặt. Đó là một ông già vai rộng,
thấp người, tóc bồm xồm với bộ râu muối tiêu. Ông ta mặc chiếc áo của người Hoà lan
cổ –một chiếc áo khoác ngắn tay buộc dây quanh eo – và nhiều lớp quần
buộc dây ngắn tới đầu gối, lớp quần ngoài cùng rộng thùng thình với hàng nút
đơm dài xuống hai bên và chùm dây nơi đầu gối. Ông ta vác trên vai một cái thùng gỗ to
nặng, như thùng chứa rượu, và ra dấu bảo Rip đến giúp ông khiêng
tiếp. Mặc dù e dè và không tin
người mới gặp này, với tính nhanh nhẩu vui vẻ vốn có, Rip vẫn làm theo lời ông yêu cầu. Rồi họ cùng giúp nhau trèo lên khỏi hẻm
núi hẹp, mà trước đây có lẽ từng là một dòng nước chảy mạnh trong
núi nhưng nay đã khô cạn.
-- *knapsack:túi để chứa đồ lặt vặt, đeo bên hông
(Còn tiếp)