Theo năm tháng cuộc
sống gia đình của Rip càng ngày càng tồi tệ. Tính khí chanh chua của bà vợ không vì tuổi tác
mà dịu bớt, và miệng lưỡi đanh đá ấy càng sắc bén hơn vì được
dùng thường xuyên. Đã lâu rồi, mỗi
lần phải bỏ ra khỏi nhà, Rip thường tự an ủi bằng cách lui đến chỗ
tụ hội của những nhà hiền triết, nhàn rỗi trong làng. Họ họp lại nơi băng ghế trước một quán
trọ nhỏ, nơi có treo bức ảnh vua George đệ tam với nước da hồng hào. Ở đó vào ngày hè dài lê thê,
họ thường ngồi dưới bóng râm, tán gẫu những tin đồn đãi trong làng,
hoặc kể mấy câu chuyện chẳng có nội dung gì, không đầu không đuôi, chỉ
khiến người ta buồn ngủ. Nhưng
khi tình cờ có một lữ khách đi qua và một tờ báo cũ lọt vào
tay họ, tại đó thỉnh thoảng cũng có những cuộc thảo luận sâu sắc
đáng để bất cứ chính trị gia nào bỏ tiền ra để được nghe. Họ sẽ nghiêm trang lắng nghe nội dung tờ
báo, do Derrick Van Brummel chậm rãi đọc, ông là hiệu trưởng trường
làng, không hề biết sợ con chữ khủng nhất trong từ điển và luôn ăn mặc chỉnh
tề. Rồi bọn họ sẽ tham gia bàn
luận về các biến cố chung nhiều tháng sau khi chúng đã xảy ra.
Ý kiến của nhóm
thảo luận chính trị này hoàn toàn do Nicholas Vedder điều khiển, một
người đứng đầu trong làng và cũng là chủ quán trọ. Từ sáng đến tối ông ngồi trước cửa
quán, chỉ xê dịch ghế vừa đủ để tránh nắng, để được ngồi dưới bóng cây,
chính xác đến độ hàng xóm có thể dựa vào sự di dịch chỗ ngồi của
ông mà đoán giờ như dựa vào đồng hồ mặt trời vậy. Đúng là ông ta chẳng hề phát biểu, mà
chỉ liên lục hút ống điếu của mình.
Những người ủng hộ ông (vì mọi người vĩ đại đều có người ủng hộ) hiểu ông rất tõ, và họ biết cách lĩnh
hội ý kiến của ông. Khi có chuyện gì
được đọc từ trong báo ra hay liên quan đến tin tức mà ông không vừa
ý, ông sẽ hút thật mạnh, nhả ra những làn khói ngắn liên tiếp một
cách giận dữ. Còn khi vừa ý, ông
sẽ hút chậm rãi, bình thản, và thở ra những làn mây khói nhẹ
nhàng. Đôi khi ông rút ống vố khỏi
miệng, để cho làn khói thuốc từ đó bay quanh mũi ông, để tỏ vẻ hòan
toàn đồng ý.
(Còn tiếp)