Tuesday, June 4, 2019

Sự Sụp Đổ Của Ngôi Nhà Usher (4)-- Truyện Ngắn của Edgar Allan Poe (1809-1849)


Thế là anh lên tiếng nói về việc tôi đến thăm, về tấm lòng anh tha thiết muốn gặp tôi, và về niềm an ủi mà anh mong tôi sẽ đem đến cho anh.  Cuối cùng* anh đề cập đến cái mà anh cho là bản chất của căn bệnh anh mắc phải.  Anh nói đó là điểm xấu vốn có trong gia đình anh, và anh vô vọng tìm cách điều trị cho hết bệnh ấy –ngay sau đó anh nói thêm đó là một thứ tâm bệnh chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi.  Bệnh ấy biểu hiện qua một số những cảm giác kỳ lạ.  Khi anh mô tả tỉ mỉ, những biểu hiện này làm tôi quan tâm và rối trí thêm, mặc dù từ ngữ anh dùng và cách anh mô tả có thể tin được.  Anh khốn khổ vì giác quan của mình nhạy cảm đến mức bệnh hoạn.  Anh chỉ có thể ăn được thức ăn không thêm gia vị; anh chỉ mặc được áo quần may bằng một loại vải nào đó mà thôi; mùi của các thứ hoa khiến anh không chịu được; ngay cả một chút ánh sáng yếu ớt cũng khiến mắt anh như bị tra tấn; và chỉ có một vài âm thanh đặc biệt đó là âm thanh của đàn dây, mới không gợi lên cảm giác kinh hãi nơi anh.
Tôi thấy anh đúng là nô lệ cho một thứ kinh dị bất thường.  Anh nói,Tôi sẽ chết.  Tôi phải chết trong ngôi nhà hoang phế tàn lụi này.  Như vậy đấy, tôi chắc chắn tôi sẽ mất biệt chỉ như vậy đấy, không có cách nào khác.  Tôi sợ những chuyện xảy ra trong tương lai, không phải sợ chúng mà sợ hậu quả của chúng.  Khi nghĩ về bất kỳ một biến cố nào, dù thật nhỏ nhặt, không quan trọng chút nào, có thể tác động khiến tâm hồn tôi bồn chồn không chịu nổi, tôi đều run sợ.  Quả thật tôi không thấy ghê tởm cái nguy hiểm, trừ khi nó có ảnh hưởng tuyệt đối là gây kinh hoàng.  Trong tình trạng hoang mang bất an như vầy, tôi cảm thấy sẽ có lúc tôi phải từ bỏ hẳn sự sống và lý trí trong khi vật lộn với cái bóng kinh dị là nỗi Sợ Hãi.”
Hơn thế, có lúc tôi được biết thêm một nét kỳ dị khác nữa của tâm thần anh bạn tôi qua các câu nói bóng gió tối nghĩa và rời rạc.  Anh ta bị ràng buộc bởi những tư tưởng mê tín nào đó in sâu trong đầu về căn nhà anh ở, và vì thế, trải qua nhiều năm, anh vẫn chưa bao giờ dám đi xa nhà –khi nói về một ảnh hưởng mà sức mạnh không thật của nó được diễn bày bằng những từ ngữ quá tối nghĩa đến độ không thể diễn đạt lại —thứ ảnh hưởng mà những đặc điểm kỳ quái của hình dạng và bản chất tòa nhà của gia đình anh, với dấu ấn hằn sâu qua bao nỗi chịu đựng lâu dài, đã choáng ngộp cả tâm trí của anh, một thứ ảnh hưởng đến từ hình dạng các bức tường xám với tháp nhọn bên trên, từ hồ nước mờ tối mà cả toà nhà dọi bóng xuống, thứ ảnh hưởng đó đã tác động lên đời sống tinh thần của anh.
Tuy thế, mặc dù hơi lưỡng lự, anh cũng nhìn nhận rằng phần lớn nỗi sầu muộn kỳ lạ khiến anh bị dằn vặt nhiều đều xuất phát một cách tự nhiên và rõ rệt từ chứng bệnh nặng và kéo dài đến độ quá mức chịu đựng, mà cô em gái mà anh rất thương đang mắc phải.  Qua bao năm dài cô ấy là người chia xẻ và là người thân cuối cùng, duy nhất của anh trên đời.  “Cái chết của cô ấy,” anh nói một cách xót xa mà tôi không thể nào quên, “sẽ làm anh (một con người tuyệt vọng, mong manh) trở thành người cuối cùng còn lại của gia tộc Ushers cổ kính.”  Trong lúc anh nói, cô Madeline (tên của người em) chầm chậm đi qua ở phía xa xa, và, không hề biết có tôi hiện diện, cô đã biến đi mất dạng.  Tôi hoàn toàn ngạc nhiên khi biết có cô ấy, lòng không khỏi pha lẫn nỗi lo sợ, và tôi cũng không biết phải giải thích cảm giác ấy thế nào nữa.  Tôi thấy mình nặng nề đờ đẫn khi đưa mắt nhìn theo bước chân cô đi xa dần.  Cuối cùng khi cánh cửa đóng lại và bóng cô khuất mất, tôi theo bản năng liền liếc sang nhìn gương mặt người anh trai của cô, nhưng anh đã lấy hai tay ôm mặt, và tôi chỉ có thể nhận biết nét nhợt nhạt xanh xao không bình thường phủ lên cả những ngón tay buông thỏng để trôi những giọt nước mắt đầy cảm thương.              

(Còn tiếp)
.   
*at some length