Sự Sụp Đổ Của Ngôi Nhà Usher
Truyện Ngắn của Edgar Allan Poe (1809-1849)
Năm ấy vào một
ngày thu ảm đạm, u ám, trời lặng như tờ, mây giăng nặng trĩu đầy
trời, tôi cỡi ngựa băng qua một con đường quê hoang vu, và một chặp sau
lúc trời bắt đầu chạng vạng, tôi chợt thấy xa xa ngôi nhà Usher buồn
thảm. Tôi không biết phải diễn tả
thế nào – nhưng chỉ thoạt nhìn thấy căn nhà ấy thôi, tinh thần tôi đã
chùng xuống buồn nản không chịu được.
Tôi nói không chịu được, vì cảm giác ấy không hề giảm bớt bởi
chút gì vui vui mà tâm hồn người thường cảm nhận được, như trong thơ, trước
cảnh thiên nhiên khắc nghiệt nhất với nét hoang vu và kinh dị của nó.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mình, trơ trọi chỉ có căn nhà, cảnh
trí vườn tược đơn giản của nó, nhìn các bức tường lạnh lẽo, các
cửa sổ trống trải như mắt người, vài bụi cỏ hoang, nhìn mấy thân cây
bị mục nát ngã màu trắng—lòng tôi chán chường, chùng xuống không
thể so sánh với một cảm giác nào trên đời cho phù hợp hơn cảm giác
của một người tỉnh lại sau cơn mộng ảo vì thuốc phiện; cay đắng rơi
vào cuộc sống đời thường, khi tấm mạng che mờ bị buông xuống, để lộ
thực tại phủ phàng. Có cái gì đó
băng giá, lạnh lùng, một tâm tư chìm lắng, bệnh hoạn, tư tưởng áo
não vô phương cứu chữa mà ngay cả sự phấn kích của trí
tưởng tượng cũng không thể ra tay hành hạ để biến nó thành
chút gì đó sáng lạn, rực rỡ. Tôi
dừng lại suy nghĩ xem đó là cái gì đã khiến tôi bàng hoàng khi lặng
nhìn ngôi nhà Usher? Đó là một điều
bí ẩn hoàn toàn không tan biến được; và tôi cũng không thể vật lộn nổi
với những tưởng tượng tối ám tràn ngập tâm hồn mình trong lúc đang trầm
tư như thế. Tôi buộc phải trở về
với kết luận không thỏa đáng rằng, mặc dù chắc chắn các cảnh vật
tự nhiên phối hợp lại có gây tác động đến chúng ta, nhưng khi ta phân tích sức tác động này, ta
lại gặp phải những phối hợp vượt ngoài tầm hiểu biết sâu xa của mình.
Tôi nghĩ, có thể chỉ cần sắp xếp lại vài nét
đặc trưng của cảnh vật, vài chi tiết trong bức tranh thôi, cũng đủ để
làm thay đổi, hay có lẽ đủ để làm triệt tiêu, khả năng tạo ra ấn
tượng sầu não ấy của ngôi nhà. Với
ý nghĩ đó tôi đi đến hành động.
Tôi cho ngựa tiến đến gần hồ nước cạnh ngôi nhà, đứng sát mép hồ
chênh vênh tối đen, nước hồ trong vắt như ánh gương không hề gợn tí
sóng nào, và tôi nhìn xuống mặt nước –nhưng tôi rùng mình bàng hoàng
hơn cả trước đó nữa trước những hình ảnh cỏ dại, cành cây dễ sợ, và những khung cửa sổ trống trơn giống mắt người được sắp xếp lại, lộn ngược, in
bóng xuống mặt hồ.
(Còn tiếp)