"Nhưng Faith đâu rồi?" Goodman thầm nghĩ,
và với hy vọ̣ng, chàng thấy lòng mình hồi hộp.
Thánh ca khác với lúc trước lại trỗi lên, giờ
với tiết điệu chậm và buồn, nghe như tiếng tâm tình ai oán, hòa cùng
lời ca diễn tả tất cả những gì con người có thể biết về tội lỗi,
và còn hàm chứa những nhiều điều hơn cả tội lỗi nữa. Con người
không thể lường được trong đó có cả những câu chuyện của quỷ dữ.
Lời hát cứ ngân vang; và điệp khúc của rừng hoang lại trỗi lên xen
giữa lời ca nghe như âm thanh trầm lắng nhất của đàn organ; cùng với
chuỗi dài đồng ca thê thảm đó là một thứ âm thanh nghe như tiếng gió
rú, tiếng nước chảy xiết, tiếng thú hoang gầm vang, và đủ thứ âm
thanh khác của rừng hoang hỗn lọan cùng hòa lẫn nhau, và hòa theo
tiếng của kẻ tội lỗi để bày tỏ lòng tôn kính đối với ông hoàng
của muôn loài. Bốn cây thông đang cháy bốc lửa lên thật cao, làm
lộ ra những hình thù và mặt người thật kinh dị trên các vòng hoa
bằng khói tỏa trên đám người vô đạo đang tụ họp. Ngay khi
ấy lửa trên tảng đá bắn lên đỏ rực, tạo thành một vòng cung sáng
chói phía trên bệ đá, và trên bệ bỗng xuất hiện một cái bóng.
Với lòng thành kính phải nói rằng cái bóng ấy không có nét
gì tương tự, về cả cách ăn mặc lẫn bộ điệu, với các đấng tu hành
trang nghiêm ở nhà thờ vùng New England.
“Hãy đem đến đây những người mới cải đạo!”một tiếng nói to vang dội cả cánh đồng, rồi mất hút về phía cánh
rừng.
Khi nghe thấy tiếng ấy Goodman Brown từ trong bóng
cây tối đen bước tới gần cộng đoàn, một cộng đoàn mà chàng cảm
thấy đồng cảm với một thứ tình anh em đáng ghê tởm từ tất cả những
gì độc ác có trong thâm tâm. Chàng gần như có thể thề rằng
chàng thấy bóng người cha quá cố đang nhìn xuống từ một vòng hoa
bằng khói, vẫy tay kêu chàng tiến tới, trong khi một người phụ nữ
với vẻ thất vọng lại xua tay ra dấu cho chàng hãy lùi lại. Có
phải đó là mẹ chàng không? Nhưng chàng không có sức lùi bước,
và cũng không có sức cưỡng lại việc bước tới nữa, ngay cả trong tư
tuỏng cũng không, khi nhà truyền giáo và ngài phó tế già hiền hậu
Gookin đã nắm chặt cánh tay chàng và dẫn chàng đến tảng đá đang
cháy rực. Cùng đi đến đó có một bóng một phụ nữ thon thả đeo
mạng che mặt, được dẫn đi giữa Goody Cloyse, bà giáo sùng đạo dạy
lớp giáo lý vấn đáp, và Martha Carrier, người đã nhận lời hứa của
ma quỷ để trở thành nữ hoàng cõi địa ngục --một mụ phù thủy bất
trị. Và thế là những người cải đạo đứng đấy, dưới láng trại
làm bằng lửa đỏ.
Bóng đen lên tiếng: “Chào mừng các con ta đã đến
đây dự buổi hiệp thông với đồng loại của mình. Các con đã thấy
bản thể và số phần của mình vẫn tươi trẻ. Này các con, hãy quay nhìn lại
phía sau!”
Ho quay lại; và bỗng dưng trong màn lửa loé lên
bóng những kẻ thờ phượng ma quỷ, với nụ cười đón chào đầy thâm ý
đen tối hiện ra trên từng gương mặt.
Cái bóng như con hồ tinh nói tiếp: “Có mặt đủ cả
những người mà hồi còn nhỏ các con đã kính trọng. Các con cho
họ thánh thiện hơn mình, và xa lánh tội lỗi các con gây ra khi đem đọ
tội lỗi ấy với đời sống đứng đắn luôn nguyện cầu mong mỏi được lên
thiên đàng của họ. Nhưng tất cả bọn họ đều có mặt trong buổi
lễ đàn này. Tối nay các con sẽ được ta cho phép được biết về những
hành tung bí mật của họ: những vị trưởng thượng râu bạc nơi nhà thờ
đã thì thầm lời khiếm nhã với các cô hầu dọn phòng cho họ; có
những phụ nữ chỉ mong được mặc áo tang, nên trước khi đi ngủ, họ cho
chồng uống một liều thuốc và để chồng nằm ngủ với mình đêm cuối
cùng; có những người trẻ chưa mọc râu mà đã thúc đòi thừa hưởng gia
tài của cha chúng; có những cô gái đẹp, má đỏ môi hồng, lại đào
những huyệt nhỏ trong vườn nhà, và mời ta, người khách duy nhất đến
dự tang lễ của đứa trẻ thơ. Bằng trái tim con người thương cảm
cho tội lỗi, các con sẽ đánh hơi thấy mùi tội ác ở mọi chốn –nơi nhà thờ, trên giường ngủ, ngoài phố, trên cánh đồng hay trong
rừng rậm, và các con sẽ vui mừng thấy toàn thể trái đất đều nhuộm
một màu tội phạm, một vũng máu thật to. Còn hơn thế nữa. Các
con sẽ chiếm được vòi nước tuôn trào mọi nghệ thuật ác độc nhất khi
các con đi sâu vào chốn thâm cung tội lỗi trong lòng mỗi người, cái
vòi không ngừng cung cấp những thôi thúc xấu xa, hơn cả sức mạnh của loài
người, và hơn cả sức mạnh của chính ta ở đỉnh cao của nó, khi sức
mạnh đó hiển thành hành động. Và bây giờ, hỡi các con của ta,
hãy nhìn vào mặt nhau.”
Họ nhìn nhau, và trong ánh lửa của những ngọn
đuốc thắp lên từ hỏa ngục, anh chàng khốn nạn nhìn thấy nàng Faith
của anh đang run sợ trước
cái bàn thờ tội ác ấy, và người vợ cũng trông thấy chồng mình.
“Này các con, các con đang đứng đấy,’ cái
bóng ấy lên tiếng, giọng trầm và nghiêm nghị, buồn bã với vẻ thất
vọng đáng sợ, như thể bản chất thánh thiện trước đây hắn từng có
vẫn còn có thể than vãn cho loài người khốn khổ chúng ta. “Dựa
vào tấm lòng đối với nhau, các con đã từng hy vọng đức hạnh không
phải chỉ có trong mơ. Giờ đây các con không còn bị lừa phỉnh
nữa. Bản chất loài người vốn xấu xa, tội lỗi.
Xấu xa tội lỗi phải là hạnh phúc duy nhất của các
con. Lần nữa ta chào mừng các con đã đến dự lễ hiệp thông với
giống người của mình.”
“Xin chào mừng,” những kẻ thờ phượng ma quỷ đồng
thanh lập lại, tiếng lộ vẻ vừa thất vọng vừa đắc thắng.
Và thế là
họ, có lẽ là cặp vợ chồng duy nhất, đứng đó, vẫn còn ngần ngừ
chưa bước tới chỗ tội ác của thế giới tối ám. Một cái chậu trống không nằm lõm vào
trong tảng đá. Nó chứa nước bị
ánh sáng chói rực làm có màu đỏ chăng, hay đấy là máu? Cái bóng quỷ ấy nhúng tay vào cái chậu,
chuẩn bị làm phép bí tích lên
trán của cặp vợ chồng, để họ được dự phần vào bí ẩn tội lỗi, để
họ ý thức rõ hơn nữa tội lỗi được dấu kín của những người khác,
cả trong tư tưởng lẫn hành động, hơn cả ý thức về tội của chính
họ. Anh chồng liếc nhìn cô vợ xanh
xao của mình, và Faith cũng liếc
nhìn anh. Nhìn thêm lần nữa, họ
chỉ thấy hai kẻ khốn nạn, và họ rung sợ trước cái họ và người
phối ngẫu của họ để lộ ra cũng như về điều họ thấy!
Anh chồng
la to lên: “Faith! Faith! Hãy nhìn lên trời, và hãy chống cự lại kẻ hiểm ác.”
(Còn tiếp)