Con quỷ trong hình thù của nó còn ít ghê sợ hơn khi nó nổi cơn thịnh nộ qua lốt người. Cứ thế kẻ điên loạn lao tới trước theo con đường của mình, cho đến khi anh ta
thấy chập chờn giữa đám cây cối một ánh sáng đỏ rực trước mặt, giống
như cành lá và thân cây bị đốt
cháy sau khi người ta phát quang rừng, khiến lửa cháy đỏ rực cả vùng
trời ngay nửa đêm. Chàng
dừng lại, như thể cơn bão tố cuốn chàng đến đấy bỗng lắng dịu, và
chợt nghe tiếng thánh ca từ xa vọng đến ngày một rõ hơn, với nhiều
người cùng hát một cách trang trọng.
Chàng biết âm điệu bài hát ấy; đó là bài hát quen thuộc của
ca đoàn thường hát cho nơi hội họp dân làng. Lời bài hát chìm mất, nhưng lại
được kéo dài với một điệp khúc không phải bằng tiếng người hát mà
bằng tất cả các âm thanh của chốn hoang dã tối đen cất lên điệu rền rĩ,
chói tai. Goodman Brown la to, nhưng tai
chàng cũng không nghe thấy tiếng mình la vì nó đã hòa cùng với
tiếng kêu của rừng hoang.
Trong một
tích tắc im lặng, chàng len lén tiến tới cho đến khi ánh sáng
chóa loà trước mắt chàng. Ở một
đầu của vùng đất trống chung quanh bao bọc bởi cả một rừng cây sừng
sững tối đen có một tảng đá nhô lên, trông có vẻ như bàn thờ hay
một bục giảng thô thiển của thiên nhiên, với bốn trụ thông đang cháy
trên ngọn bao quanh, tuy thân thông vẫn còn nguyên vẹn, giống như những ngọn
đèn cầy thắp cho buổi họp ban đêm.
Những tàng cây lớn che phủ
phía trên tảng đá đều đang cháy, ngọn lửa bốc cao ngất bầu trời về
đêm, và từng chập soi rọi cả cánh đồng.
Mỗi nhánh cây và lá dùng để trang trí cũng đang bốc cháy. Mỗi khi tàn lửa đỏ bay lên rồi rơi
xuống, một cộng đoàn rất đông người lại được chiếu sáng và hiện ra
rồi biến mất trong bóng tối, rồi lại hiện ra trong khoảng tối đen, khiến cho giữa vùng rừng hiu quạnh lại xuất hiện đám đông người.
Goodman Brown
nói: “Một nhóm người nghiêm trang mặc tòa màu đen.”
Và họ quả
như vặy thực. Trong số họ, chập chờn trong tranh tối tranh sáng, có những gương mặt mà ngày hôm sau chàng sẽ gặp tại hội đồng quản hạt, và những gương mặt khác chàng thường gặp vào những ngày Sa bát ̣(Sabbath), những gương mặt ngước lên trời thật thành kính, nhân hậu quỳ trên những hàng ghế cầu nguyện hay trên bục giảng thánh thiện trong làng. Có người khẳng định vợ ngài Thống đốc cũng có mặt ở đó. Thế nào cũng phải có cả các mệnh phụ phu nhân mà bà quen biết, cùng vợ của những ông chồng danh giá, rồi những quả phụ, rất đông người, có cả các nữ tỳ theo kiểu xưa, ai ai cũng đáng kính, rồi còn có những cô gái tr̉ẻ xinh xinh, nơm nớp lo sợ mẹ canh chừng theo dõi.
Goodman Brown cảm thấy choáng ngợp, có thể vì những luồng ánh sáng bất ngờ rọi qua cánh đồng tối tăm, mà cũng có thể vì chàng nhận ra một loạt những thành viên trong nhà thờ làng Salem, những người nổi tiếng sống đời rất đạo hạnh thánh thiện. Ngài Phó tế cao niên hiền hậu đã đến, và đang chờ bên cạnh vị thánh tôn quý, tức nhà truyền đạo khả kính của mình. Nhưng, thật bất kính thay, xen lẫn với những vị trang nghiêm, danh giá và ngoan đạo này, những bậc trưởng thượng của nhà thờ, những mệnh phụ trung chuyên và các trinh nữ tinh khôi thanh khiết ấy lại là những tên đàn ông hoang đàng, và các mụ đàn bà nhớp nhúa, những kẻ điếm đàng sẵn sàng làm bất kể điều gì đê tiện hèn mạt, thậm chí có những kẻ còn bị tình nghi đã phạm trọng tội. Thật kỳ lạ khi chứng kiến người tốt không hề biết xa lánh kẻ tàn ác, và kẻ phạm tội cũng không cảm thấy xấu hổ trước bậc thánh thiện. Đứng xen lẫn trong đám kẻ thù da trắng của mình là những pháp sư người Da Đỏ, hay còn gọi là powwow, những người từng làm rừng cây phải khiếp sợ với lời mật chú ghê gớm của họ, hay hơn cả phép phù phù thủy người Anh dùng.
(Còn tiếp)
Goodman Brown cảm thấy choáng ngợp, có thể vì những luồng ánh sáng bất ngờ rọi qua cánh đồng tối tăm, mà cũng có thể vì chàng nhận ra một loạt những thành viên trong nhà thờ làng Salem, những người nổi tiếng sống đời rất đạo hạnh thánh thiện. Ngài Phó tế cao niên hiền hậu đã đến, và đang chờ bên cạnh vị thánh tôn quý, tức nhà truyền đạo khả kính của mình. Nhưng, thật bất kính thay, xen lẫn với những vị trang nghiêm, danh giá và ngoan đạo này, những bậc trưởng thượng của nhà thờ, những mệnh phụ trung chuyên và các trinh nữ tinh khôi thanh khiết ấy lại là những tên đàn ông hoang đàng, và các mụ đàn bà nhớp nhúa, những kẻ điếm đàng sẵn sàng làm bất kể điều gì đê tiện hèn mạt, thậm chí có những kẻ còn bị tình nghi đã phạm trọng tội. Thật kỳ lạ khi chứng kiến người tốt không hề biết xa lánh kẻ tàn ác, và kẻ phạm tội cũng không cảm thấy xấu hổ trước bậc thánh thiện. Đứng xen lẫn trong đám kẻ thù da trắng của mình là những pháp sư người Da Đỏ, hay còn gọi là powwow, những người từng làm rừng cây phải khiếp sợ với lời mật chú ghê gớm của họ, hay hơn cả phép phù phù thủy người Anh dùng.
(Còn tiếp)