Dù vậy tôi quyết định lưu lại tòa nhà thảm hại này vài tuần. Chủ nhà, ông
Roderick Usher, từng là một trong những người bạn thân của tôi thời
niên thiếu, nhưng đã nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Tuy vậy, mới đây tôi nhận được một bức
thư do ông ta gửi từ một miền xa xôi, khẩn khoản yêu cầu tôi phải
đích thân trả lời. Thư viết cho
thấy ông trong tâm trạnh bất an lo lắng.
Người viết thư nói thân ông đang mắc một thứ bệnh nặng, còn tâm
thần thì rối loạn dằn vặt ông, và ông tha thiết muốn gặp tôi, vì tôi
là người bạn thân duy nhất của ông, với mong mỏi là nhờ tôi đem
lại niềm vui, bệnh ông sẽ thuyên giảm.
Thư cứ nói cách như vậy, và còn nhiều nữa – qua lời khẩn
khoản của ông tôi thấy cả một tấm
lòng tha thiết, nó khiến tôi không thể nào ngần ngừ mà phải làm theo
lời ông yêu cầu dù tôi thấy yêu cầu ấy thật có một không hai.
Mặc dù hồi
còn nhỏ, hai đứa chúng tôi khá thân, nhưng tôi biết rất ít về
người bạn này của mình. Anh ấy có
thói quen sống khép kín, ít khi tâm sự. Tuy vậy tôi được biết từ thời xa xưa tổ tông dòng họ nhà anh đã
được người ta biết đến nhiều vì tính đa cảm kỳ đặc, biểu hiện qua các bức họa
được đánh giá rất cao trong nhiều năm dài, và mới đây qua các đóng góp tài chính thầm
lặng nhưng hết sức to lớn của họ cho công tác từ thiện, cũng như
lòng nhiệt thành đam mê đối với phần tinh túy phức tạp của âm nhạc,
có lẽ hơn cả lòng đam mê đối với cái đẹp chính thống mà người ta dễ
nhận biết về khoa nghệ thuật này. Tôi cũng biết được một sự kiện rất
độc đáo là, mặc dù lúc nào họ cũng được tôn quý, từ thân cây dòng họ nhà Usher chưa bao
giờ mọc được một nhánh nào có sức chịu đựng dẻo dai; nói khác
đi, toàn bộ gia đình chỉ là cha truyền con nối trực tiếp, và luôn
luôn như vậy, hiếm khi thay đổi; nếu có thì thay đổi chỉ tạm thời
ngắn ngủi. Trong khi nghĩ trong đầu
cách làm sao giữ gìn toàn mỹ phong cách của tòa nhà cho hòa hợp
với tính cách cố hữu của người sống trong đó, và trong khi nghĩ về
các ảnh hưởng có thể có qua hàng thế kỷ giữa tòa nhà và người cư
trú ở đó, tôi cho là có lẽ chính vì thiếu mất người từ một dòng
họ khác chen vào tộc họ này mà kết quả là tòa nhà được truyền từ
đời cha xuống đời con với cái tên khác thường, không rõ ràng là “Tòa
nhà Usher” – một cái tên mà trong ttư duy của những gia nhân làm việc
cho dòng họ ấy ám chỉ cả tòa nhà và người ở đấy.
Tôi
vừa nói rằng ảnh hưởng duy nhất của thí nghiệm có tính trẻ con của
tôi –tức là việc nhìn xuống mặt
hồ nước--khiến ấn
tượng có một không hai ban đầu càng mạnh mẽ sâu đậm thêm. Chắc chắn khi biết mình nhanh chóng trở thành đồng bóng dị đoan –sao tôi lại không nên gọi cái tính
đó như thế nhỉ? –điều ấy càng khiến tôi thêm đồng bóng dị đoan hơn
nữa. Lâu rồi tôi đã thấy đó là quy
luật nghịch lý về tất cả các cảm xúc có cơ sở rùng rợn kinh
dị. Và có lẽ cũng chỉ vì lý do
này, khi tôi ngước mắt lên nhìn lại ngôi nhà, sau khi đã thấy bóng
của nó in xuống mặt hồ, đầu tôi lại tưởng tượng ra một điều kỳ lạ
–một sự tưởng tượng khôi hài đến nỗi tôi chỉ muốn nói đến nó để
cho thấy những xúc cảm dằn vặt tôi quả thật có tác động mạnh. Trí óc tôi đã tưởng tượng nhiều đến
độ khiến tôi phải thật sự tin rằng toàn bộ tòa nhà và vùng quanh
nó được bao phủ bởi một làn khí, thứ khí không đến từ trên trời,
mà tỏa ra từ cây cối mục rửa, từ bức tường xám và hồ nước lặng
câm; một làn ám khí kỳ bí, u ám, nặng như chì, mờ ảo, khiến ta dã
dượi.
Xua đuổi khỏi
tâm tư cái chỉ có nằm mơ mới thấy, tôi chú mục nhìn vào diện mạo
thực sự của tòa nhà. Có lẽ nét
chính của tòa nhà là nó quá sức cổ xưa. Màu sắc theo thời gian đã phai nhòa
đáng kể. Rêu phong phủ đầy bên
ngoài, buông thòng xuống chỗ mái nhà giáp vách tường giống như mạng
nhện chằng chịt. Dù vậy rêu phong chỉ
là phần thêm vào ngoài việc ngôi nhà đang xuống cấp cực độ. Tòa nhà không hề bị tróc hồ gì cả; các
phần của tỏa nhà vẫn thích nghi được một cách hoàn hảo với tình trạng mục rửa của từng viên
gạch khiến nó có vẻ không nhất quán kỳ đặc. Điều này làm tôi nhớ đến hình ảnh
tòan bộ công trình bằng gỗ xưa quý giá đã bị mục nát qua bao năm
dài trong các nhà mồ bỏ hoang mà làn khí bên ngoài không bao giờ lay
động được. Dù vậy ngoài dấu hiệu
bị mục nát quá đỗi này, nhìn chung tỏa nhà vẫn không có vẻ gì là
không chắc chắn. Quan sát thật kỹ, ta
có thể khám phá ra một vết rạn nứt rất khó thấy, hình dạng như tia
chớp, xẹt qua xẹt lại ngay trước mặt tiền tòa nhà, chạy từ mái nhà
xuống tận vách tường, cho đến khi mất hút trong nước hồ tăm tối thâm
u
(̣Còn tiếp)
(̣Còn tiếp)