Saturday, July 29, 2017

To Be or Not To Be

"I don't argue with the mundane world; it is the mundane world that argues with me. 
What the wise consider as emptiness (no-self), I do likewise.  What the wise consider as reality (existentialism), I do likewise.  Just as  the wise do not consider the five skandas (form/rūpa, feelings/vedanā, perception/saññā, mental formations/saṅkhāra, and consciousness/viññāṇa) as permanent and unchanged (imperishable), I do not, either.
After I the Tathagata have attained the ultimate understanding of all dhammas, I declared my attainment, taught and disseminated what I have experienced.  Those who fail to understand the Tathagata's teachings are like those without eyes, unable to see."

....Existentialism or nihilism belong to conventional and dualistic thinking.  The Buddha disseminated the Dhamma in accordance with the mundane world's (dualistic) view and undertanding.  However, from His own experience leading to His ultimate spiritual attainment, and with Widom, all dhammas are fundamentally empty, unstable and impermanent.... 


                                                                CÓ VÀ KHÔNG

Quảng Tánh
Một thời, Thế Tôn trú ở Sàvatthi, dạy các Tỷ kheo:

Này các Tỷ kheo, Ta không tranh luận với đời, chỉ có đời tranh luận với Ta. Này các Tỷ kheo, người nói pháp không tranh luận với bất cứ ai ở đời.

Này các Tỷ kheo, cái gì người có trí ở đời chấp nhận là không, Ta cũng nói là không; cái gì người có trí ở đời chấp nhận là có, Ta cũng nói có.

Và này các Tỷ kheo, người có trí ở đời không chấp nhận sắc, thọ, tưởng, hành và thức là thường còn, không chịu sự biến hoại, thời Ta cũng nói là không.

Này các Tỷ kheo, đây là cái gì người có trí ở đời chấp nhận là không, Ta cũng nói là không.

Này các Tỷ kheo, người có trí ở đời chấp nhận sắc, thọ, tưởng, hành và thức là vô thường, chịu sự biến hoại, thời Ta cũng nói là có vậy.

Này các Tỷ kheo, đây là cái gì người có trí ở đời chấp nhận là có, Ta cũng nói là có.
Ở trong đời, này các Tỷ kheo, có thế pháp. Thế pháp ấy Như Lai hoàn toàn chứng ngộ. Sau khi hoàn toàn chứng ngộ, Như Lai tuyên bố, thuyết giảng, trình bày, xác chứng, khai thị.
Sắc thọ tưởng hành và thức, này các Tỷ kheo, là thế pháp. Thế pháp ấy Như Lai hoàn toàn chứng ngộ. Sau khi hoàn toàn chứng ngộ, Như Lai tuyên bố, thuyết giảng, trình bày, xác chứng, khai thị. Và những ai, khi Như Lai tuyên bố, thuyết giảng, trình bày, xác chứng, khai thị như vậy, vẫn không biết, không thấy, với người ấy, Ta xem là phàm phu, mù lòa, không có mắt. 

(ĐTKVN, Tương Ưng Bộ III, chương 1, phẩm Hoa, phần Bông hoa [lược], NXB Tôn Giáo 2000, tr.249)

LỜI BÀN: 
Thế Tôn tuyên thuyết giáo pháp dựa trên nền tảng tuệ giác mà Ngài đã chứng ngộ. Vì thế, giáo pháp không phải là sản phẩm của tư duy, thiên về luận lý như một học thuyết mà đơn thuần chỉ là những kinh nghiệm về con đường vượt thoát khổ đau, là trải nghiệm của người đã đi qua và đã chứng đạt. 
Với tuệ giác giải thoát, vạn pháp đều bị chi phối bởi vô thường, là khổ và hoàn toàn vô ngã. Đó là một sự thật khách quan, là cái thấy biết và chứng tri của bậc Giác ngộ về các pháp. Vì thế, khi tuyên thuyết có và không. Thế Tôn vẫn giữ một lập trường duy nhất là năm uẩn đều không, vô thường và vô ngã. 
Tất nhiên, đối với những ai đã từng chấp nhận có một tự ngã, cái tôi hay linh hồn trường cửu, bất biến thì tuyên bố về sự thật vô ngã của Thế Tôn quả là sấm sét. Nhưng không phải ai cũng có đủ duyên lành để có thể mở to đôi mắt trần thế nhìn thẳng vào sự thật, thấy rõ sự vận hành tương tục không gián đoạn và tính chất duyên sinh của năm uẩn. Vì thế, ngoài những bậc trí, còn lại đa phần chúng ta tuy có mắt mà như mù. 
Có và không chỉ là thế pháp, vì thuận theo thế gian trong sự thật tương đối Thế Tôn có thể nói có và không nhưng cốt tủy của sự chứng tri vẫn là các pháp đều không

Source:

Monday, July 24, 2017

Fame



“Tôi nhớ lại câu cổ nhân đã nói “Hiếu danh bất như đào danh, đào danh bất như vô danh”(muốn có danh, không bằng trốn danh, trốn danh không bằng không có danh). Người có trí tuệ mà biết giữ mình ở chỗ vô danh là bậc cao sĩ tột bậc, nhưng mình đã trót đeo lấy cai danh vào mình thì phải tìm cách trốn danh vậy.”

Một Cơn Gió Bụi (MCGB, 1949, tái bản tại Hoa Kỳ, Nhà Xuất Bản Sống 2015. Chương 12, tr1675-166).


Trần Trọng Kim  

.....As an old saying goes, running for fame is not as good as running away from (or abandoning) fame; still, running away from fame is not as good as having no fame.  The wise who chose to recluse themselves and remain anonymous must be regarded as the loftiest....
Tran Trong Kim