Monday, September 29, 2025

SUY NGẪM CUỘC ĐỜI.

SUY NGẪM CUỘC ĐỜI. Ta đến với cuộc đời này bằng đôi bàn tay trắng, rồi lại đau khổ vì những thứ chưa từng thuộc về mình. Khi ta chào đời, ta không mang theo gì: Không danh vọng, không tiền tài, không mối quan hệ. Chẳng có thứ gì, ngoài một tiếng khóc đầu tiên giữa cõi nhân sinh. Nhưng rồi cuộc đời bắt đầu “trao" cho ta nhiều thứ. Từ tấm thân, gia đình, bạn bè, tình yêu, đến tiền bạc, địa vị, sự công nhận... Dường như càng lớn lên, ta càng được ban cho nhiều thứ để bám vào, để tự định nghĩa chính mình qua những thứ tạm bợ ấy. Và rồi đến một lúc nào đó, bất ngờ hay lặng lẽ, cuộc đời bắt đầu lấy lại nó từ ta. • Một người thân ra đi. • Một tài sản tiêu tan. • Một địa vị sụp đổ. • Một người yêu thương không còn bên cạnh. Ta bối rối, hoảng loạn, đau đớn... vì nghĩ rằng mình đang "mất". Nhưng ta đâu nhớ rằng: Ta chưa từng "có". Cuộc đời không hề nợ ta điều gì. Những gì ta được "sở hữu", thực chất chỉ là điều tạm mượn. Một bài học, một trải nghiệm, một dấu vết để tâm hồn được lớn lên. Nhưng chúng ta, trong vô thức, lại lầm tưởng những gì đến là mãi mãi, là của mình. Ta bám víu. Ta sở hữu. Ta sợ mất. Và chính trong sự bám chấp ấy, khổ đau nảy sinh. Giống như người bước vào quán trọ, tạm dừng chân qua một đêm rồi ngày mai lại đi tiếp. Nhưng thay vì nghỉ ngơi, ta lại bài trí, vẽ vời, gọi đó là “nhà mình” để rồi khi rời đi, ta lại chẳng đành lòng. Cuộc đời là một trạm dừng. Ta là kẻ lữ hành. Nhưng phần lớn chúng ta lại sống như thể, mình sẽ ở đây mãi mãi. Có ai đó đã nói: “Tất cả những gì ta có thể mang theo khi rời khỏi cuộc đời, là những gì ta đã cho đi." Càng cho đi lòng từ bi, sự cảm thông, sự bao dung, tâm ta càng nhẹ. Càng cố giữ danh, giữ lợi, giữ người, tâm ta càng nặng trĩu bất an. Mà rốt cuộc, chẳng ai đi qua kiếp người này mà mang được gì theo cả. Đời đang dạy cho ta một bài học, không phải để trừng phạt, mà để thức tỉnh. Rằng ta không đến đây để sở hữu, mà để trải nghiệm. Không phải để bám víu, mà để thấu hiểu. Không phải để giữ lấy, mà để học cách buông. Nhưng có mấy ai học được bài học đó, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ? Bởi chúng ta vẫn còn đang mê mải gom góp, tranh giành, hơn thua... mà quên mất một điều giản dị: Điều duy nhất ta thật sự có, là cách ta sống trong khoảnh khắc hiện tại. Vậy thì, nếu biết tất cả đều chỉ là tạm mượn, hãy sống như một người khách tử tế. Đến nhẹ nhàng, đi thanh thản. Không nợ cuộc đời, mà cũng chẳng đòi hỏi gì thêm. ̣(Vô Danh)