Friday, October 4, 2024

The UK coal-fired power station that became a giant battery

https://www.bbc.com/future/article/20240927-how-coal-fired-power-stations-are-being-turned-into-batteries https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jt52jd.jpg.webp One of the UK's defunct coal plants in Ferrybridge, West Yorkshire, is being turned into a battery energy storage system (Credit: Getty Images) https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jt52rw.jpg.webp With the closure of the last coal-fired power station in the UK, it raises questions about how old fossil fuel infrastructure can be repurposed. One option is to use them to store energy from renewables. It's an unassuming place for a major era of British history to come to an end. Surrounded by farmland drenched by recent rains and trees with leaves starting to turn ahead of the autumn – all within earshot of the thundering traffic from the M1 motorway – the UK's last coal-fired power station is shutting down for good. As of 30 September 2024 the turbines at the Ratcliffe-on-Soar power plant in Nottinghamshire will fall silent while smoke and steam will cease to belch from the chimney and cooling towers that dominate this part of the landscape. The power station, which has been operating since 1967, is to undergo a two-year decommissioning and demolition process. It's a symbolic moment, a marker along the UK's journey to decarbonisation and net-zero. For centuries, coal was the main source of energy in the UK. It was the life-blood of the industrial revolution – providing the fuel for steam engines and then generating much of the country's electricity. By the 1960s, nearly 90% of the UK's electricity relied upon coal. Now, for the first time, the UK will not use any coal to generate electricity. It's not clear what the Ratcliffe-on-Soar site will become. There have been suggestions it could house a prototype fusion reactor or some other green industry. Regardless, as fossil fuel power plants are shuttered in many parts of the world, the question of what to do with them will keep coming up. One promising option is to turn old fossil power plants into battery storage sites. The intermittency problem Renewable energy sources like wind and solar are the mainstay of the net-zero transition. They don't emit greenhouse gases, so the more they replace fossil fuels like coal and gas the closer we come to net-zero emissions. The share of energy coming from renewables is rising steadily. According to a report by the International Energy Agency published in January 2024, renewables will generate 33.5% of global electricity this year and could account for 41.6% by 2028. However, using renewables comes with challenges for power grids. Coal and gas plants can be turned on and off at will, so they can supply more energy when it is needed: they are "dispatchable", in the jargon of the field. By contrast, renewable sources are intermittent and less controllable: the Sun doesn't shine at night and the wind doesn't always blow (and sometimes can blow too much). "With renewables, we have less dispatchable power," says Grazia Todeschini, an electrical engineer at King's College London in the UK. To some extent, the intermittency problem can be managed by having a diverse selection of renewable sources: that way, if one doesn't generate enough, another can pick up the slack. Nuclear power, which is zero-carbon, also offers a steady supply. Alongside this, though, countries are investing heavily in energy storage. When lots of electricity is generated but isn't needed, it can be stored – then when there is a shortage it can be released. "The main point is to be able to match generation and demand," says Todeschini. One of the UK's defunct coal plants in Ferrybridge, West Yorkshire, is being turned into a battery energy storage system (Credit: Getty Images) For many decades, the most important form of energy storage was pumped hydropower. Excess electricity was used to pump water uphill, so that it could be released to drive turbines and generate electricity when needed. However, this won't be enough for the renewable era, and hydropower has its own emission problems too. "That capacity pretty much is saturated everywhere, in Europe at least," says Todeschini. "There is no space to build any more." That's why many countries are turning instead to battery energy storage systems (BESS). A BESS site is simply an array of batteries: big ones, about the size of shipping containers. Excess electricity from renewable sources can be dumped into the batteries, ready to be discharged when demand is high. "In the last 20 years, this technology has improved a lot," says Todeschini. "The control is more precise, and also the cost has decreased." All of which explains why one of the UK's defunct coal plants is being turned into a BESS site. Ferrybridge Near Ferrybridge in West Yorkshire sit the remains of a trio of coal-fired power plants. Between them they operated for almost a century, the first one turning on in 1927 and the last being decommissioned in 2016. The third station, Ferrybridge C, passed into the ownership of energy company SSE in 2004, which ran it until the site's closure and demolition. Now SSE is building a BESS on the site of Ferrybridge C. It will have a capacity of 150 megawatts, which SSE estimates will be enough to power 250,000 homes. Construction began in August 2023, and in June 2024 the first batteries arrived. The following month, the last of the 136 battery units were installed. "We're now at the point all the kit's on site," says Heather Donald of SSE Renewables, where she is director of onshore wind, solar and battery for Great Britain and Ireland. "We're just about to go into the commissioning phase and we're hoping to switch on early next year." Building an array of batteries on the site of an old coal-fired power station has multiple advantages, says Donald. "First and foremost, there's a grid connection there," she says. That means linking the BESS to the grid is as straightforward as it can be. "Access to grid connections and grid capacity's at such a premium now." WATCH: The final cooling towers at Ferrybridge power station are demolished The site also proved to have a lot of useful materials and infrastructure. "We've been able to use some of the existing concrete foundations, we've been able to repurpose some of the concrete on site," says Donald. This meant the company did not need to import many materials, apart from the batteries themselves. "It's a great reuse of a site like this," says Donald. More of this sort of thing If the UK is to achieve its decarbonisation targets, it will need a lot more BESS projects like Ferrybridge. Some indication of quite how many more can be gleaned from the latest Future Energy Scenarios report, released in July 2024 by National Grid. The report finds the UK had 4.7 gigawatts (GWs) of battery storage capacity in 2023. That's a lot, but the UK government has set a legally binding target of net-zero emissions by 2050. Depending on quite how this is achieved, the country will need storage of between 29 gigawatts and 36 gigawatts by 2050. Even the lower figure is only possible if the UK stores a lot of its energy in the form of hydrogen. Currently, most hydrogen comes from fossil fuel sources, so a switch to greener alternatives is needed. If green hydrogen does not take off, the country will need more BESS to compensate. In short, the UK's BESS capacity needs to increase by a factor of at least six, and possibly closer to eight, in the next quarter-century. Many more BESS sites are in the pipeline for the UK. In June 2024, plans were approved for a BESS facility in a field near the hamlet of Wineham in West Sussex. Another near Sunderland was recommended by city planners in August. Weeks later, a similar facility was approved for agricultural land in Cumbria. https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jt52rw.jpg.webp https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jt52zn.jpg.webp The BESS at Ferrybridge C will have a capacity of 150 megawatts - enough to power 250,000 homes (Credit: Getty Images) Given the massive increase in battery capacity needed, disused power stations like Ferrybridge C are a tempting option. "To be able to use former energy sites for new carbon-free energy is definitely something we're looking to do more of," says Donald. Indeed, SSE is already building a second BESS on another coal-fired power station site. Fiddler's Ferry in Warrington, Cheshire, was shut down in 2020, and in December 2023 the company announced it would turn it into a 150-megawatt BESS. Construction began in the spring of 2024. "I agree it makes sense to use a site where there is already some of this infrastructure," says Todeschini. That said, not all ex-fossil-fuel power stations will be suitable for BESS. "It really depends a lot on the location," says Todeschini. For instance, a site that's a long way from residential neighbourhoods might not be suitable. Instead, such sites could be repurposed as wind farms or other forms of generation. Todeschini also suggests charging sites for fleets of electric vehicles. "I'm an advocate for this kind of mixed approach, in general, for the energy transition," says Todeschini. "My approach is to really consider all options." Nevertheless, many former fossil fuel power plants around the world are being repurposed for batteries. In the Lusatia region of Germany, there is an intricate system of coal mines and thermal power plants operated by the energy company LEAG. In 2023, the company – which specialises in the dirtiest form of coal, lignite – announced a plan to transform the entire complex into a "green energy hub". This will include wind and solar, hydrogen and batteries, and is intended to be completed by 2040. An early step will be to convert the Boxberg coal plant into a BESS facility, to be operational by 2027. In June 2024, LEAG secured €58 million of European Union funding to support the project. On the other side of the world, the former Liddell Power Station in New South Wales, Australia, is becoming the Liddell Battery. The site's owner AGL Energy announced the project in December 2023 and construction began in June 2024. The 500-megawatt batteries should come online in December 2025. Finally, Nevada is home to a project that is already storing and supplying electricity. The coal-fired Reid Gardner Power Station, 50 miles (80km) north-east of Las Vegas, was demolished in 2020. A company called Energy Vault has since replaced it with the Reid Gardner Battery Energy Storage System, which has a capacity of 220 megawatts. The site came online in late April 2024. The more projects like these come online, the better they will become, argues Donald. "It's obviously an emerging technology," she says. Donald expects BESS to become more efficient and to be able to discharge electricity for longer periods – helping ensure a secure electricity supply after all the fossil fuel plants have been turned off for good. --

Trung Cộng, một cường quốc hèn mọn

https://saigonnhonews.com/thoi-su/trung-quoc/trung-cong-mot-cuong-quoc-hen-mon/ Trung Cộng, một cường quốc hèn mọn Trần Trung Đạo – 17 tháng 9, 2024 https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2024/09/s6lfFWmm.jpg Cách xa bộ mặt hào nhoáng của Trung Quốc, là một tầng lớp dân cư nghèo khó, chịu ô nhiễm và không thể hòa đồng với quốc gia (Ảnh: Tuổi Trẻ) Theo bản tin mới nhất sáng nay của TTXVN “Quốc tế hỗ trợ Việt Nam khắc phục hậu quả cơn bão số 3 và mưa lũ”, tính đến ngày 16 tháng 9, hàng loạt các quốc gia và các tổ chức thiện nguyện quốc tế đã hỗ trợ nạn nhân bão Yagi như Thụy Sĩ, Nam Hàn, Úc, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Ấn Độ, Anh v.v… Các cơ quan quốc tế “Save the Children”, Quỹ Nhi đồng Liên hợp quốc (UNICEF), Trung tâm Điều phối ASEAN v.v… Hoa Kỳ tặng 1 triệu trong tổng số 7,7 triệu Mỹ kim trong 5 năm qua để phòng chống bão lụt dù thời gian đó không có bão lớn và không có quốc gia nào hỗ trợ. Trong danh sách dài không có nước “cùng chung vận mệnh” Trung Quốc. Thật ra điều đó không có gì lạ. Bản chất keo kiệt và hèn mọn của Trung Cộng cả thế giới đều biết. Họ không chỉ keo kiệt, tàn ác với người ngoài mà keo kiệt và tàn ác lẫn nhau như đã chứng tỏ suốt dòng lịch sử, cụ thể nhất là dưới thời cộng sản. Hàng chục tác phẩm của các sử gia thế giới viết về nạn đói tại Trung Cộng với mấy chục triệu người chết, ăn thịt nhau trong khi Mao Trạch Đông sống như một đế vương. Khi các chính sách “đổi mới”của Đặng Tiểu Bình tạo điều kiện người dân có cơ hội cải thiện đời sống thì họ chỉ biết lao đầu vào vật chất để làm giàu. Tại các nước tự do, các tôn giáo đóng vai trò như những ngọn hải đăng hướng dẫn con người vốn dễ bị vật chất hóa trở về với các giá trị đạo đức và tinh thần, với tình yêu và lòng nhân ái. Những ngọn hải đăng đó đã bị dập tắt tại các nước cộng sản. Tôn giáo tại các nước này chỉ là một loại “công an tinh thần” của đảng cộng sản. Bài viết này không nhằm “trả thù” cách hành xử của Trung Cộng sau cơn bão Yagi, nhưng đã viết khi nhìn cách viện trợ của họ đối với Philippines trong trận bão Haiyan hơn mười năm trước. Bangladesh là quốc gia có dân số 147 triệu ở vùng Nam Á. Sau cuộc chiến tạm gọi là nội chiến Pakistan dài phát xuất từ các lý do văn hóa, tôn giáo, địa lý, quốc gia Bangladesh được thành lập vào năm 1971. Về kinh tế, Bangladesh được xếp vào hạng thứ 151 trên thế giới, nghĩa là rất nghèo. Nhiều triệu trẻ em Bangladesh vẫn còn thiếu dinh dưỡng. Chẳng những thế, các nước chung quanh cũng là những nước nghèo không thua kém nên các quan hệ kinh tế thương mại trong khu vực chẳng phát triển gì nhiều. Nhưng khi trận bão lụt Katrina xảy ra ở New Orleans, Mỹ, tháng Tám 2005, Bangladesh là một trong những quốc gia đầu tiên đáp ứng về cả nhân lực lẫn tài chánh. Chính phủ Bangladesh đã tặng nạn nhân Katrina 1 triệu đô la và sẵn sàng đưa chuyên viên sang giúp xây dựng các đê điều ở New Orleans mà họ vốn có nhiều kinh nghiệm. Đa số các nhà bình luận đều đồng ý, trên tất cả những khía cạnh chính trị, kinh tế, nghĩa cử của chính phủ Bangladesh đã nói lên tấm lòng nhân ái của những người cùng cảnh ngộ. Năm 1974, Bangladesh vừa mới thành lập đã phải chịu một trong những cơn lụt lớn nhất trong lịch sử nhân loại với gần 30 ngàn người chết. Những cơn mưa mùa kéo dài suốt tháng đã làm xứ sở này sống với lũ lụt thường xuyên như chúng ta thấy trên các phóng sự truyền hình. Không ai hiểu được nỗi lòng của người chịu đựng lũ lụt hơn những người phải than thở “trời hành cơn lụt mỗi năm” như người dân Bangladesh. Ngày 4 tháng 11, bão Haiyan hay Yolanda theo cách gọi của Philippines được cảnh báo và ngày 7 tháng 11, Tổng thống Phi Benigno Aquino III kêu gọi dân chúng trong vùng bão sẽ đi qua di tản tức khắc. Nhưng nhiều khu vực không biết tin tức và dù có nhận được lịnh cũng không biết đi đâu. Và vài giờ sau, lúc 6 giờ sáng cơn bão với sức gió 275 kilomet giờ vào đất liền. Theo ước lượng của các cơ quan thiện nguyện quốc tế nhiều chục ngàn người dân Phi tại các đảo miền trung Philippines đã chết do cơn bão Haiyan gây ra. Chỉ riêng đảo Leyte Island đã có 10 ngàn người chết. Theo ước lượng của cơ quan National Disaster Risk Reduction and Management Council (NDRRMC) thuộc chính phủ Phi, khoảng 9.5 triệu người bị ảnh hưởng và 630 ngàn người đang lâm cảnh màn trời chiếu đất. Trong điêu tàn đổ nát do siêu bão Haiyan gây ra những hạt giống tình thương đang được gieo trồng. Hàng trăm quốc gia, hàng ngàn tổ chức từ thiện khắp thế giới đang đổ về Philippines không chỉ với thuốc men, áo quần, thực phẩm mà cả nhân lực để góp phần hàn gắn vết thương. Chính phủ Mỹ chỉ vài giờ sau cơn bão đã thông báo viện trợ khẩn cấp 20 triệu đô la, Anh tặng 16 triệu đô la, Nhật Bản tặng 10 triệu đô la. Đó chỉ là tiền mặt, ngoài ra, các hàng không mẫu hạm HMS Illustrious của Anh, USS George Washington của Mỹ chuyên chở thuốc men và vật dụng cần thiết đến Phi. Và Trung Cộng, quốc gia có nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới đã viện trợ 100 ngàn đô la. Đừng nói gì các công ty như Ikea cam kết 2,7 triệu đô la, Coca-Cola cam kết 2,5 triệu đô la, số tiền viện trợ của cường quốc thứ hai trên thế giới có thể còn thấp hơn số tiền do các cựu thuyền nhân và đồng hương Việt Nam tại hải ngoại đóng góp. Báo Times bình luận 100 ngàn đô la là một sỉ nhục đối với Philippines. Trước phản ứng của dư luận thế giới mới đây Trung Cộng đã gia tăng viện trợ lên đến 1,64 triệu đô la nhưng không phải tiền mặt mà là mùng mền, chăn chiếu. Những món “Made in China” này nghe qua là đã sợ. Nhiều nhà bình luận dù phê bình Trung Cộng đã yểm trợ chỉ bằng sáu phần trăm số tiền New Zealand đã hứa nhưng không ai hiểu tại sao các lãnh đạo Trung Cộng lại có thể làm như thế, chẳng lẽ chúng không biết thế nào là xấu hổ hay sao. Ngay cả tờ Global Times có khuynh hướng dân tộc cực đoan cũng viết trong phần bình luận ngày 12 tháng 11, 2013 “Trung Quốc như một cường quốc có trách nhiệm nên tham gia vào các hoạt động cứu trợ để giúp đỡ nạn nhân của quốc gia láng giềng. Nếu Trung Cộng làm nhục Philippines lần này, Trung Quốc sẽ chịu tổn thất lớn lao.” Lãnh đạo Trung Cộng không phải là không nhận ra điều đó, nhưng Trung Cộng ngày nay không phải là một Trung Cộng mà Chu Ân Lai từng thề nguyền sát cánh cùng các nước nghèo, láng giềng, từng bị thực dân cai trị tại hội nghị Bandung ở Nam Dương 1955. Trung Cộng ngày nay cũng không phải là một Trung Cộng mà Đặng Tiểu Bình đã hứa chia ngọt sẻ bùi với các quốc gia Đông Nam Á bằng những lời đường mật trong chuyến viếng thăm của y năm 1978. Cơn bĩ cực đã qua, thời thái lai đang tới, lãnh đạo Trung Cộng ngày nay là một đám kiêu căng đang giương cao ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc Đại Hán, và chủ nghĩa này sẽ là chảo dầu của chiến tranh thế giới lần thứ ba phát xuất tại Á Châu. Trung Cộng là một trong những nước có nguồn dự trữ vàng lớn nhất thế giới, là nước chủ nợ lớn nhất thế giới và GDP có khả năng sẽ vượt qua Mỹ vào năm 2020 với ước lượng khoảng 24 ngàn tỉ đô la. Trung Cộng có rất nhiều cái nhất nhưng những điều đó không làm nên giá trị của một quốc gia, không làm cho nhân loại kính trọng Trung Cộng hơn Bangladesh, bởi vì giá trị của một quốc gia không phải được xác định bằng của cải mà bằng các tiêu chuẩn đạo đức, dân chủ, văn minh và văn hóa. Khi bàn về những phẩm chất để làm một quốc gia trở nên vĩ đại và được kính trọng, nhà văn Thomas Fann, trong một tiểu luận xuất sắc đã nêu ra 10 yếu tố gồm tự do, công lý, danh dự, đạo đức, lòng thương cảm, thành thật, giá trị cuộc sống, sáng tạo, khả năng vượt trội, bảo vệ môi trường cho các thế hệ tương lai. Thomas Fann nhấn mạnh đến việc nghĩ đến các thế hệ tương lai khi nhắc câu chuyện Disneyland. Ông Walt Disney chết năm năm trước ngày Disney World ở Florida, Mỹ, khai mạc. Trong lễ khai mạc, có người than phải chi ông còn sống để thấy những khu chơi dành cho cho thiếu nhi huy hoàng tráng lệ như ngày nay. Thật ra, với tầm nhìn xa và tư duy khai phóng, ông Walt Disney đã thấy những nụ cười rạng rỡ, những ánh mắt vui tươi của trẻ em từ lâu trước ngày khai mạc Disneyland. Trung Cộng không đạt bất cứ một phẩm chất nào trong mười phẩm chất nêu trên. Nhưng nếu phải xếp hạng, có lẽ nên được xếp Trung Cộng cùng thời đại với các nhóm dân bộ lạc bán khai ăn thịt người còn sống tản mác trong các khu rừng ở Congo, vùng West Indies và khu vực Amazon hoang dã. Tại sao? Cách đây không lâu Trung Cộng là một trong số ít quốc gia mà cha mẹ đã làm thịt con đẻ của mình để sống qua ngày. Cách đây không lâu đã có hơn ba chục triệu người dân Trung Cộng phải chết đói, ăn thịt nhau một cách công khai trong thời kỳ Bước tiến nhảy vọt và Công xã nhân dân, tức giai đoạn người dân phải đem nồi niêu xoong chảo ra các “nhà luyện kim sau vườn” để “đúc thép” theo chủ trương của Mao Trạch Đông. (The Great Famine in China, 1958-1962: A Documentary History, Edited by Zhou Xun. Published by: Yale University Press. Copyright Date: 2012.) Không chỉ trong 40 năm trước, mà ngay cả ngày nay cũng thế, trong lúc đại đa số nhân loại đã qua khỏi thời kỳ dã man cả ngàn năm nhưng tại Trung Cộng việc ăn thịt người là một thức ăn sang trọng. Tờ Next Magazine phát hành tại Hong Kong cho rằng tại Trung Cộng, thai nhi là thức ăn phổ biến. Tháng Năm, 2012, trên tờ Washington Times, nhà văn và nhà nghiên cứu Youngbee Dale cho biết sở quan thuế Nam Hàn đã tịch thu 17 ngàn viên thuốc chế bằng thai nhi sản xuất tại Trung Cộng. Chính sách một con đã buộc các cặp vợ chồng chọn phá thai dù ở giai đoạn nào khi biết đứa bé sắp chào đời là con gái. Đài truyền hình Nam Hàn chiếu một phóng sự kinh hoàng, trong đó, các bác sĩ người Hoa thực hiện các ca phá thai và ăn bào thai ngay tại chỗ. Một bác sĩ người Hoa khác để dành bào thai trong tủ lạnh như để dành tôm cá. Việc ăn thịt người xảy ra nhiều nơi ở các bộ lạc bán khai Phi Châu, Nam Mỹ nhưng ăn thịt người được nhà nước cho phép chỉ xảy ra tại quê hương của Tập Cận Bình. Trung Cộng như một cường quốc kinh tế và theo thông lệ chính trị quốc tế, phải hành xử đúng tư cách của một cường quốc dù đối với bạn hay thù. Nhưng không, lãnh đạo Trung Cộng không có trái tim và lòng nhân đạo và cũng không quan tâm đến sĩ diện của quốc gia. Đối với chúng tiền bạc là vũ khí, là cây gậy. Philippines là quốc gia tranh chấp với Trung Cộng về chủ quyền Biển Đông nên những đứa bé Philippines đang hấp hối ở Tacloban phải chết thay cho chính phủ của các em. Lãnh đạo Trung Cộng là những kẻ nói như Bá Dương nhận xét về nước của ông ta “Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Trung Quốc đã đánh nhau rồi thì cừu hận một đời, thậm chí có khi báo thù đến ba đời cũng chưa hết.” Tại sao người Nhật không ghét Mỹ dù Mỹ đã ném hai trái bom nguyên tử giết 240 ngàn người Nhật tại hai đảo Hiroshima và Nagasaki? Bởi vì đó là lịch sử. Con người cũng như quốc gia, không ai có thể quay ngược lại bánh xe thời gian và chỉ có thể vượt qua nỗi đau quá khứ bằng cách xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn cho các thế hệ mai sau. Trung Cộng thì khác. Mối nhục một trăm năm được ghi đậm ngay trong phần mở đầu của hiến pháp và lòng thù hận nước ngoài đã được đảng cộng sản khai thác tận tình. Trung Cộng sẽ đồng nghĩa với bản chất ti tiện, dã man, kiêu căng, thù vặt và thù dai. Bản chất đó là “sự kết hợp hài hòa và nhuần nhuyễn” của dòng máu bành trướng Đại Hán và đặc tính Cộng Sản độc tài. Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, Trung Cộng là quốc gia có tổng sản lượng nội địa năm 2012 hơn bảy ngàn tỉ đô la nhưng trong mắt của phần lớn nhân loại, trị giá của cường quốc này chỉ đáng 100 ngàn. Trung Cộng là một cường quốc hèn mọn.

Tuesday, October 1, 2024

Cựu Tổng Thống Jimmy và the Refugee Act

https://www.nguoi-viet.com/nvtv-tin-tuc/nvtv-diem-tin-buoi-sang/sinh-nhat-100-tuoi-cua-dai-an-nhan-ma-nguoi-viet-ty-nan-lang-quen/ Cố Senator Ted Kennedy (Democrat-tiểu bang Massachusetts) đề xuất (April 1975), và TT Jimmy Carter (Democrat Party) ký thông qua, sắc luật chuyển diện parole thành permanent resident cho Indochinese refugees (March 17, 1980). … the United States Refugee Act of 1980, the landmark piece of legislation that established the contemporary U.S. refugee resettlement program and asylum system. Nearly 40 years ago President Jimmy Carter signed the Act into law–March 17, 1980 https://en.wikipedia.org/wiki/Refugee_Act Cựu Tổng Thống Jimmy Carter tròn 100 tuổi, muốn bỏ phiếu cho Harris October 1, 2024 : 10:10 AM PLAINS, Georgia (NV) – Jimmy Carter đang mừng sinh nhật lần thứ 100 — ông là cựu tổng thống (from Jan 20, 1977 to Jan 20,1981) đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ sống tròn một thế kỷ. Đây là thời điểm quan trọng dành cho Carter, ông được săn sóc tại tư gia ở Plains, Georgia từ Tháng Hai 2023. Carter góa vợ, Rosalynn Carter, vào Tháng Mười Một, sau 77 năm đầu gối tay ấp. Cựu tổng thống từng tham dự lễ tưởng nhớ người vợ quá cố trên xe lăn. Tổng Thống Joe Biden gửi một thông điệp chúc mừng Carter, “thay mặt cho gia đình Biden và người dân Hoa Kỳ, Chúc Mừng Sinh Nhật Lần Thứ 100!” Biden gọi Carter là “phẩm hạnh điển hình cho quốc gia và thế giới … và trên hết, là một người bằng hữu đáng kính.” Tòa Bạch Ốc dựng chữ số 100 mừng sinh nhật cựu Tổng Thống Jimmy Carter tại Washington, DC, ngày 1 Tháng Mười, 2024 (Hình: SAUL LOEB/AFP/Getty Images) https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2024/10/GettyImages-2175273858-1920x1215.jpg Carter từng nói ông muốn sống đủ lâu để bỏ phiếu cho Phó Tổng Thống Kamala Harris đắc cử tổng thống. Cuộc bỏ phiếu sớm sẽ khởi động vào cuối tháng này tại Georgia, quê nhà của Carter. “Tôi chỉ cố gắng sống để được bỏ phiếu cho Kamala Harris,” Carter nói với con trai ông, Chip, được Jason, cháu trai Carter tường thuật với tờ Atlanta Journal-Constitution. Cựu tổng thống sống được chăm sóc cuối đời tại nhà ở Georgia đã khá lâu, nơi mà thời gian trung bình của bệnh nhân là 63 ngày, theo Viện Y Tế Quốc Gia. Carter được chăm sóc như vậy đã hơn 19 tháng. Cựu Tổng Thống Jimmy Carter ngày 30 Tháng Chín, 2018 ở Atlanta, Georgia (Hình: Scott Cunningham/Getty Images) https://www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2024/10/GettyImages-1043567870-1920x1280.jpg Một số minh tinh tài tử bày tỏ lòng kính trọng dành cho Carter trong lễ kỷ niệm trước sinh nhật lần thứ 100, với hơn 4,000 người ngồi chật ních Kịch Trường Fox tại Atlanta trong một buổi hòa nhạc từ thiện vào giữa Tháng Chín. Sinh hoạt “Jimmy Carter 100: A Celebration in Song” gây quỹ cho các chương trình quốc tế của Trung Tâm Carter, tổ chức mà Jimmy và Rosalyn Carter thành lập sau khi rời Tòa Bạch Ốc. James Earl Carter Jr. sinh ngày 1 Tháng Mười 1924 tại Plains, Georgia, là con trai của một nhà nông trồng đậu phộng và một y tá — và là tổng thống tương lai của Hoa Kỳ đầu tiên được sinh ra trong bệnh viện. Ông tốt nghiệp Học Viện Hải Quân Hoa Kỳ và phục vụ lực lượng Hải Quân trước khi trở về nhà giúp gia đình điều hành điền trang. Ông đắc cử Thống Đốc Georgia năm 1970. Carter, một thành viên Đảng Dân Chủ, từng phục vụ một nhiệm kỳ tổng thống, từ 1977 tới 1981, giám sát một giai đoạn lạm phát cao kỷ lục cùng những thách thức khác. Rắc rối liên quan tới bắt giữ con tin người Mỹ tại Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ ở Iran xuất hiện nhan nhản trong các bản tin suốt 14 tháng cuối cùng của chính quyền Carter. Iran thả các con tin Hoa Kỳ vào ngày Carter rời nhiệm sở năm 1981. Sau khi Chiến Tranh Việt Nam kết thúc năm 1975, hàng trăm ngàn người Việt Nam tìm cách vượt thoát chế độ Cộng Sản đi tìm tự do. Năm 1978, Tổng Thống Carter lúc bấy giờ ra lệnh cho chiến hạm Mỹ phải vớt các thuyền nhân lênh đênh trên biển. Khi con số người tỵ nạn tăng lên theo thời gian, Carter cho nhận vào Hoa Kỳ gấp đôi số người theo quy định hàng năm. Quyết định này không được công chúng ủng hộ nhiều, theo cuộc thăm dò CBS và The New York Times lúc đó. Có tới 62% người Mỹ chống đối việc nhận thêm người tỵ nạn từ Đông Nam Á. Đến năm 1980, Tổng Thống Carter ký ban hành Đạo Luật Người Tỵ Nạn (Refugee Act), tạo nền tảng luật pháp giúp đỡ cho những người trốn chạy các chế độ bạo tàn khắp thế giới đến định cư tại Hoa Kỳ, trong đó có hằng trăm ngàn người Việt Nam vào những năm sau biến cố Tháng Tư năm 1975. Carter dành những năm cuối đời cho kế hoạch nhân đạo và trở nên tiếng tăm hơn với tư cách là cựu tổng thống so với lúc còn là tổng thống. Khi vẫn còn khỏe mạnh, Carter hợp tác với Habitat for Humanity hăng hái xây cất nhà ở và đi khắp thế giới để ủng hộ các sáng kiến về dân chủ và y tế công cộng. (TTHN) https://www.uscis.gov/humanitarian/humanitarian_parole Domestic Resettlement Of Indochinese Refugees--Struggle For Self-Reliance Department of State, Department of Health, Education, and Welfare Indochinese refugees have been processed from reception centers into American com- munities by State and voluntary resettlement agencies. Confusion and misunderstanding re- sulted because contracts between the Depart- ment of State and the voluntary agencies were too broad. Between December 1, 1975, and December 1, 1976, refugees on the welfare rolls have in- creased from about 19 to 30 percent. As of December 1, 1976, about 44,000 of the 144,000 refugees who entered the United States were receiving cash assistance. HRD-77-35 MAY 10, 1977 Humanitarian or Significant Public Benefit Parole for Individuals Outside the United States https://www.gao.gov/assets/hrd-77-35.pdf May 10, 1977 p.7: In December 1976, about 44,000 of the refugees resettled were on the welfare rolls, prohibiting them from becoming permanent resident aliens. (See p. 23.) Legislation introduced in the 95th Congress would change the refugees' status from parole to permanent resident alien and eventually pave the way for U.S. citizenship and more job opportunity. It specifically provides that the section of the Immigration and Nationality Act dealing with aliens on welfare not apply to Indochinese refugees otherwise eli- gible for permanent resident status under the bill. GAO believes that the Congress should deal with this segment of the refugee population when considering the legislation. (See p. 26.) pp 10-13 p.13: 1. Ensuring that existing HEW services within a region are available to support refugee resettlement. 2. Augmenting the services of State and local health, education, and welfare agencies through the use of a selective problem- analysis and solving capability. 3. Working with regional and local VOLAG offices to assist in the development of supportive follow-up mechanisms to facilitate refugee adjustment. 4. Coordinating other resources to maximize the possibility of successful refugee resettlement and readjustment. SCOPE OF REVIEW In the Senate Committee on Appropriations report, ac- companying the appropriation act (Public Law 94-24, Senate Report No. 94-138, dated May 15, 1975), we were directed to monitor the obligations and expenditures under the program and to periodically report our findings to the Committee on Appropriations. Because of other congressional interest in the program, however, it was agreed with the Committee that our reports would be addressed to the Congress after we ful- filled the Committee's initial request with our May 1975 report. As a result of this mandate regarding the Indochinese refugee program, we initiated this review to provide an insight into the progress of the refugees' resettlement in the United States. The review was directed primarily towards the progress made by VOLAGs, resettlement problems encountered by sponsors and refugees, and the effectiveness and timeliness of Federal and State refugee assistance programs. We made our review at the Departments of State and HEW in Washington, D.C., and at the New York headquarters of five VOLAGs. Refugees were interviewed in New York, Oklahoma, Florida, California, Pennsylvania, and New Jersey during October and November 1975. https://www.gao.gov/assets/id-79-20.pdf April 24, 1979 https://en.wikipedia.org/wiki/Indochina_Migration_and_Refugee_Assistance_Act … Opposition Although many politicians thought it appropriate and necessary for the United States to provide a safe haven for those denied their human rights, some questioned the fairness of the Indochina Migration and Refugee Act for several reasons. Some, mostly conservative Republicans, argued that the refugees would never be able to assimilate to American culture and would detract from the value system already in place. Other legislators, like Representative Frank Sensenbrenner, were concerned with the price tag of committing so many immigrants (roughly $1 billion per year), especially in a time of rising unemployment.[6] While many refugees were receiving financial assistance, economic success did not come easily and this use of federal funding became an issue that not only lawmakers were paying attention too, but also the American public. Another group of opponents focused on the growing need of poor Americans. Representative John Conyers asked, "Should we be spending (federal dollars) on Vietnamese refugees or should we spend them on Detroit 'refugees?'"[7] A last group of opponents believed that presidents Ford and Carter were taking advantage of the parole system to allow mass numbers of people into the nation. In their view, the parole system should have been only used for people with specific cases, and certainly not for the processing of huge groups. During the Senate's vote on the Senate version of the bill, S. 1661, on May 16, 1975, only two senators voted against it, namely Republican Senators Jesse Helms (SC) and William L. Scott (VA).[8] Democratic Senator Joe Biden (DE) was not present for the final vote on this bill, S.1661. He later voted in favor of advancing this bill to the floor, however, joining 13 other senators on the Senate Foreign Relations Committee with a vote in favor. One senator, Democratic Senator Mike Mansfield (MT), voted present.[9] Support Democratic Senator Edward Kennedy and Democratic Representative Liz Holtzman were the leaders of the refugee advocacy community, and the first supporters of the 1975 Act. They were backed by labor groups like the AFL-CIO and religious services, including the Hebrew Immigrant Aid Society and Church World Service. Their goals to redefine the legal notions of "refugee status" and attain a more comprehensive amnesty policy were not realized until the Refugee Act of 1980.[10] President Ford took a stance that impacted the lives of many, both the refugees and the people of America. In President Ford's press statement on April 3, he discussed the urgency of aiding the people of Vietnam. He said, "We are seeing a great human tragedy as untold numbers of Vietnamese flee the North Vietnamese onslaught. The United States has been doing and will continue to do its utmost to assist these people."[11] He presented two options in terms of aiding the South Vietnamese people. They both involved monetary assistance, but the second option went deeper and called for emergency military and humanitarian assistance (Ford 1975). He stated "I must, of course, as I think of each of you would, consider the safety of nearly 6,000 Americans who remain in South Vietnam and tens of thousands of South Vietnamese employees of the United States Government, of news agencies, of contractors and businesses for many years whose lives, with their dependents, are in very grave peril."[12] Implications In response to the new need of welfare assistance to the new relocated refugees, the Indochinese Refugee Assistance Program was developed. This gave clearance for any Vietnamese, Cambodian, or Lao refugees to tap into the same resources that Cuban refugees had attained in the early 1970s, which included financial assistance and health, employment, and education services.[13] The Indochina Migration and Refugee Act was a watershed moment in U.S. Asian immigration policy. It opened the gates for displaced persons from Southeast Asia and also served as a symbol of commitment to those affected by the devastation from the Vietnam War. The decision by President Ford to admit such a substantial number of refugees was very much against public opinion and (despite attempts at thinning the refugee flow) the Carter Administration continued to admit thousands of refugees each year. By 1978, the U.S. was receiving thousands of refugees who had made their way by boat through the dangerous waters of the South China Sea. This continued until refugee policy was reformed with the Refugee Act of 1980.[14] However, because of the positive global reception to the Indochina Migration and Refugee Act of 1975, the United States has continued to use a more liberal approach to refugee admittance, especially with those from areas the United States is militarily engaged with.[15] This ended in 2001 with the war in Afghanistan and subsequent fears over the possibility of terrorists hiding amongst refugees.

Friday, September 27, 2024

Trần Huỳnh Duy Thức: một nhân cách cao quý

Trần Huỳnh Duy Thức: một nhân cách cao quý Mạc Văn Trang – 20 tháng 9, 2024 Chúc mừng anh Trần Huỳnh Duy Thức đã về sum họp với gia đình. Theo tin từ gia đình anh Trần Huỳnh Duy Thức, anh đã về đến nhà sớm ngày 21 Tháng Chín 2024, bình an, sum họp với gia đình, sau gần 16 năm trong nhà tù XHCN VN. Vì anh Thức ở tù lâu quá, nhiều người không rõ anh là ai, nên tôi xin phép viết về anh, điểm lại cho đầy đủ mọi sự việc. Một lần nữa chúc anh và gia đình mạnh khoẻ, an vui, và mong sao nhiều anh chị em TNLT nữa sớm được về đoàn tụ với gia đình. Ở góc độ Tâm lý học, có thể coi NHÂN CÁCH là tổng thể các thuộc tính tâm lý cá nhân, tạo phẩm chất, năng lực và bản sắc riêng của mỗi con người. Phân tích, đánh giá nhân cách một người, có rất nhiều cách. Có thể nhìn nhận nhân cách như một giá trị xã hội: CAO QUÝ, BÌNH THƯỜNG, THẤP HÈN… Từ cách nhìn này thì TRẦN HUỲNH DUY THỨC là MỘT NHÂN CÁCH CAO QUÝ. Nghiên cứu về Trần huỳnh Duy Thức phải là một công trình lớn. Vào lúc tôi viết bài này thông tin về Trần Huỳnh Duy Thức tràn ngập, gõ tên ông trên tìm kiếm Google, chỉ 0,37 giây, cho khoảng 10.500.000 kết quả. Trong bài viết khiêm tốn này, tôi chỉ dám đề cập đến một vài điều nói lên sự cao quý của con người, của nhân cách Trần Huỳnh Duy Thức. 1. Một Doanh nhân dấn thân “Duy Việt” “Trần Huỳnh Duy Thức sinh ngày 29 Tháng Mười Một năm 1966, tại Sài Gòn. Năm 1990, ông tốt nghiệp khoa Công nghệ thông tin trường ĐH Bách khoa TP Hồ Chí Minh. Đầu năm 1993, Trần Huỳnh Duy Thức mở một cửa hàng vi tính nhỏ. Chỉ một vài tháng sau, cửa hàng của ông đã có thể tự lắp ráp những chiếc máy vi tính cá nhân đầu tiên. Dù nhỏ, nhưng cửa hàng không chấp nhận làm giảm giá trị thương hiệu EIS của riêng mình, từ chối chạy theo trào lưu bằng một nhãn hiệu nước ngoài giả, cho dù khi đó thị trường Việt Nam vừa được mở cửa rất ưa chuộng hàng ngoại nhập. Năm 1994, ông cùng ông Lê Thăng Long thành lập Công ty tin học Duy Việt tại Hà Nội. Từ năm 1998 trở đi, Internet chính thức được sử dụng ở Việt Nam, tạo nên một nhu cầu truy cập Internet bùng nổ. Tuy nhiên, thời điểm đó các nhà cung cấp dịch vụ Internet (ISP) vẫn còn sử dụng công nghệ truy cập analog qua đường điện thoại nên dung lượng và tốc độ truy cập rất hạn chế, không đáp ứng được cho nhu cầu đang tăng rất nhanh. Nhận thấy lỗ hổng trên, công ty Duy Việt đã giới thiệu vào thị trường công nghệ truy cập digital mới nhất vào lúc đó, cho phép mở rộng nhanh dung lượng lẫn tốc độ truy cập nhiều lần so với công nghệ analog cũ. Nhờ vậy Duy Việt thắng thầu nhiều dự án mở rộng hạ tầng Internet trước các hãng lớn nước ngoài, tạo nên một hiện tượng mới lạ. Năm 2000, công ty TNHH Tin học Duy Việt chuyển đổi thành công ty cổ phần Công nghệ thông tin EIS (EIS, Inc.) với sứ mệnh: “Tiến công mạnh mẽ vào thị trường CNTT quốc tế, chuyển tri thức Việt Nam thành những giá trị cao trong nền kinh tế tri thức thế giới.” 2 năm sau, với 3 công ty con gồm One-Connection Singapore, One-Connection USA và One-Connection Vietnam có mặt ở San Jose (California, Mỹ), TP Hồ Chí Minh (Việt Nam) và Singapore. Sau khi ra mắt vào Tháng Hai năm 2003, One Connection Singapore nhanh chóng nổi lên thành một nhà cung cấp dịch vụ viễn thông trên môi trường Internet toàn cầu. Nhờ thành công về thương mại của công ty, các hãng thông tấn, truyền hình quốc tế và Singapore bắt đầu đưa tin sự kiện công nghệ Việt Nam xuất hiện cạnh tranh vững chãi trên thị trường toàn cầu.”… Vào khoảng thời gian trên, nhiều doanh nhân Việt Nam chỉ tìm cách móc ngoặc với các quan chức để làm giàu bằng con đường chộp giật, không ít người còn luồn lách, gian manh, thì Trần Huỳnh Duy Thức là một doanh nhân hiếm hoi, tìm con đường làm ăn chân chính, với tầm nhìn ra thế giới và năng lực sáng tạo tuyệt vời… Càng đặc biệt hơn là khát vọng khẳng định sứ mệnh: “Tiến công mạnh mẽ vào thị trường CNTT quốc tế, chuyển tri thức Việt Nam thành những giá trị cao trong nền kinh tế tri thức thế giới.” Và tất cả cũng chỉ nhằm “DUY VIỆT”. 2. Khát vọng chấn hưng đất nước bị chặn lại và thành “tội phạm”! Doanh nghiệp của Trần Huỳnh Duy Thức đang phát triển đầy triển vọng thì gặp những rào cản phi lý, ông cùng các đồng nghiệp đã nêu nhiều ý kiến phê phán những cản trở từ phía các cơ quan quản lý viễn thông đối với sự phát triển của ngành công nghệ cao này. Vì vậy, ngay tại quê nhà, One-Connection Việt Nam không được nghênh đón. Tháng Ba năm 2009, sở Thông tin – Truyền thông TP Hồ Chí Minh ra quyết định buộc One-Connection Việt Nam ngừng cung cấp dịch vụ phone – to – phone và xử phạt hành chính, tịch thu các máy móc thiết bị vì dịch vụ này chưa được Bộ Thông tin và Truyền thông cho phép. (I) Không chấp nhận quyết định trên, One-Connection Việt Nam khiếu nại lên bộ Thông tin – Truyền thông. Chủ Nhật, ngày 24 Tháng Năm 2009, Trần Huỳnh Duy Thức bất ngờ bị bắt với thông tin ban đầu là “trộm cước viễn thông”. Tuy nhiên, một thời gian ngắn sau cả Lê Công Định, Lê Thăng Long đều lần lượt bị bắt và cùng với ông bị chính quyền cáo buộc tội “lật đổ chính quyền”. Trong khi đó, cơ quan chức năng đã không tìm ra bất kỳ bằng chứng nào chứng minh cho cáo buộc “trộm cước viễn thông” đối với Trần Huỳnh Duy Thức sau hàng tháng lục tìm hệ thống thiết bị và sổ sách công ty. Sau đó vụ việc được chuyển thành khởi tố “kinh doanh trái phép”. Theo sau việc bắt bớ, One-Connection Việt Nam và EIS, Inc. bị thanh tra thuế toàn bộ quá trình hoạt động trong những năm qua của 2 công ty trong 3 tháng liên tiếp với lý do liên quan đến “xâm phạm an ninh quốc gia.” Tuy nhiên, cơ quan điều tra đã không tìm được bằng chứng cáo buộc các công ty này trốn thuế. Không lâu sau đó, One-Connection Việt Nam bị rút giấy phép, và dự án mở rộng của EIS, Inc. ra Đà Nẵng để làm trung tâm hỗ trợ khách hàng toàn cầu không được cấp phép. Từ những hành xử phi lý của chính quyền, Trần Huỳnh Duy Thức nhận ra rằng phải cải cách hệ thống quản trị xã hội mới mong chấn hưng được đất nước. Vậy là, năm 2005, ông cùng một số nhân vật như Lê Thăng Long lập ra Nhóm nghiên cứu Chấn thông qua việc nghiên cứu tình hình chính trị, kinh tế, xã hội ở Việt Nam. Từ đầu Tháng Mười Một năm 2008, ông lập hai Blog trên mạng internet: Change We Need và Trần Ðông Chấn xuất hiện nhiều bài viết và bình luận về lãnh đạo cũng như nền chính trị Việt Nam, với tổng cộng khoảng 49 bài viết. Thông tin ở đây được một số hãng thông tấn quốc tế đăng lại. Ông cùng với ông Lê Công Định, Nguyễn Sĩ Bình hợp tác viết cuốn sách “Con đường nước Việt”, trong đó Lê Công Định viết phần cải cách Tư pháp, Nguyễn Sĩ Bình viết về phần cải cách Xã hội, còn ông viết về phần cải cách Kinh tế. Ông cũng không giấu giếm tham vọng muốn được làm Bộ trưởng Kinh tế để đưa kinh tế Việt Nam phát triển theo xu hướng thế giới. Ông chính thức bị chính quyền Việt Nam bắt vào ngày 24 Tháng Năm 2009 với tội danh ban đầu là “trộm cắp cước điện thoại”, sau đó với các cáo buộc hoạt động chính trị nhằm “lật đổ chính quyền nhân dân”. Cùng với một số nhân vật như Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long bị tòa án nhân dân TP Hồ Chí Minh đưa ra xét xử vào ngày 20 Tháng Một năm 2010, riêng cá nhân ông bị tuyên án 16 năm tù giam và tịch thu một phần tài sản. 3. Thà chết không rời bỏ Tổ quốc và trách nhiệm với đất nước Trong nhà tù Trần Huỳnh Duy Thức bị đối xử hết sức nghiệt ngã. Ông đã ba lần bị chuyển trại giam. Đầu tiên ông bị giam ở trại Xuân Lộc, Đồng Nai. Sau đó bị chuyển đến trại Xuyên Mộc, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Lần thứ ba là Tháng Năm 2016 ông bị chuyển ra trại 6, Nghệ An. Lý do của việc chuyển trại giam lần này là do, nhiều lần nhà cầm quyền thuyết phục ông đi tị nạn tại Mỹ, nhưng ông kiên quyết từ chối. Trước việc bị tống xuất đi Mỹ, Trần Huỳnh Duy Thức đã tuyệt thực trong tù từ ngày 24 Tháng Năm 2016 để phản đối việc ép ông đi Mỹ định cư. Sau đó, không có một giấy tờ quyết định nào, người ta cưỡng bức ông lên xe, còng tay, bịt miệng và đưa đi trong đêm, ra nhà tù Nghệ An… Nhiều người khuyên Trần Huỳnh Duy Thức nên đi Mỹ để được sống an toàn và tiếp tục đấu tranh, nhưng ông dứt khoát tuyên bố: “TÔI KHÔNG ĐI NƯỚC NGOÀI, TÔI Ở LẠI ĐỂ CỐNG HIẾN VÀ PHỤC VỤ CHO ĐẤT NƯỚC”! Với lòng yêu nước thiết tha và khát vọng phục như vậy, nên dù sống trong lao tù khắc nghiệt và rất thiếu thông tin, nhưng Trần Huỳnh Duy Thức luôn cố gắng tìm hiểu tình hình thế giới, trong nước để đưa ra những nhận định sáng suốt lạ thường. Trong lá thư số 115 viết gửi cho gia đình, dài khoảng 3.500 chữ, viết ngày 26 Tháng Bảy 2018 của ông Thức được gia đình công bố hôm 30 Tháng Bảy và được phổ biến rộng rãi trên các trang mạng xã hội. Trần Huỳnh Duy Thức đã dành khá nhiều thời gian và tâm huyết để phân tích về vận mệnh đất nước thông qua cuộc chiến thương mại Mỹ – Trung. Thư có đoạn viết: “Tranh chấp thương mại giữa Mỹ và Trung Quốc chỉ là cái cớ và công cụ để Mỹ cho thế giới thấy khả năng lãnh đạo thế giới của Trung Quốc thực tế đến đâu, để Mỹ khẳng định lại vị thế siêu cường của mình.”… “Tập đoàn ZTE khổng lồ có cổ phần chi phối thuộc chính phủ Trung Quốc mà Mỹ mới khều nhẹ đã ngã lăn ra, không chống đỡ nổi.”… “Thế giới sẽ chứng kiến và học được một bài học từ sự thất bại nặng nề của chiến lược về công nghệ của Trung Quốc, rồi sẽ không bao giờ quên rằng muốn sở hữu được công nghệ vượt trội thì quốc hội gia phải là một xã hội vận động tự do để tạo nên một môi trường cạnh tranh tự do.”… “Nhưng con muốn viết để ba và mọi người hiểu rằng chiến tranh thương mại này là sự may mắn cho nhân loại… Mỹ, Nhật và các đồng minh phương Tây sẽ không bỏ qua cơ hội này để làm suy yếu sức mạnh hung hăng của Trung Quốc, loại bỏ nguy cơ chiến tranh thế giới.”… “Vấn đề Biển Đông và chủ quyền của Việt Nam sẽ được bảo vệ thông qua cuộc chiến thương mại Mỹ- Trung đang nổ ra. Trung Quốc có rất ít cơ hội để thắng. Khi Mỹ và phương Tây giương chính nghĩa là buộc Trung Quốc hành xử có trách nhiệm với thế giới thì họ sẽ nhận được sự ủng hộ quốc tế thôi.”… “Chiến tranh thương mại sẽ lan rộng một thời gian nhưng Trung Quốc cuối cùng phải nhượng bộ, chấp nhận luật lệ quốc tế, hành xử có trách nhiệm, cạnh tranh công bằng”…(II) Thân thể trong lao tù tàn độc, nhưng Trần Huỳnh Duy Thức vẫn tha thiết nghĩ đến vận mệnh quốc gia, vẫn viết thư, làm thơ…gắn bó đời mình với đời sống gia đình, xã hội và tin tưởng ở tương lai dân tộc. 4. Danh dự cao quý hơn cả sinh mạng Từ khi bị bắt, bị ép cung (hẳn là rất khốc liệt) nhưng Trần Huỳnh Duy Thức nhất định không nhận tội “nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. Tháng Bảy 2018 Trần Huỳnh Duy Thức viết đơn gửi Tòa án Nhân dân tối cao, yêu cầu trả tự do, vì theo Bộ Luật Hình sự (sửa đổi) 2015, ông đã quá hạn tù. Bộ Luật hình sự (sửa đổi) 2015, được Quốc hội thông qua và có hiệu lực từ 2018, quy định tại Khoản 3, Điều 109 rằng: “Người nào chuẩn bị phạm “tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” thì bị phạt tù từ 1 năm đến 5 năm”. .. Tòa không trả lời, mà “người ta” ép Trần Huỳnh Duy Thức nhận tội để được đặc xá; ông khẳng định ông không có tội, nên có chết cũng không nhận tội mình không có. Rồi từ ngày 13 Tháng Tám 2018 Trần Huỳnh Duy Thức lại phải tuyệt thực để phản đối yêu cầu nhận tội từ phía công an để đổi lại lệnh đặc xá và cũng để phản đối những ngược đãi của trại giam đối với mình. Ngày 16 Tháng Chín 2018, Trần Huỳnh Duy Thức đã ngừng tuyệt thực sau khi được gia đình khuyên can. Sau đó Trần Huỳnh Duy Thức đã nhiều lần gửi đơn, yêu cầu Tòa án tối cao trả lời đơn khẩn cầu của ông, lá đơn cuối cùng là vào ngày 19 Tháng Tám 2020. Nhưng Tòa vẫn im lặng! Tháng Mười năm 2020, Trần Huỳnh Duy Thức tuyên bố tuyệt thực để yêu cầu Tòa án xem xét đơn yêu cầu miễn thời hạn tù còn lại vì mức án mới cho tội “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” tính từ năm 2015 chỉ có thời hạn 5 năm. Từ ngày 24 Tháng Mười Một, Trần Huỳnh Duy Thức đã tuyệt thực để đòi Tòa án phải trả lời đơn thư của mình. Nhiều người lo lắng đã khuyên ông không thể đem sinh mạng của mình để thách đố nhà cầm quyền này làm gì! Nhưng suốt hơn 15 năm trong tù, Trần Huỳnh Duy Thức nhiều lần tiến hành tuyệt thực, sẵn sàng hy sinh sức khỏe, sinh mệnh, sự nghiệp, gia đình chỉ vì 2 nhu cầu thiêng liêng cho con người Việt nam: QUYỀN CON NGƯỜI và THƯỢNG TÔN PHÁP LUẬT, các giá trị mà ở các nước văn minh, tiên tiến luôn tôn vinh, đề cao, luôn nhắc nhở, truyền đạt cho các thế hệ tiếp nối. THAY LỜI KẾT Trong suốt chiều dài lịch sử việt nam, thời nào cũng xuất hiện những con người có nhân cách lớn lao, cao quý, những người có TÂM, có TÀI, có CHÍ KHÍ không cam chịu sống đời “giá áo túi cơm”, chỉ biết vinh thân, phì gia, mà quyết vượt lên trên cái tầm thường, dấn thân vì Dân, vì Nước… Họ đặt lý tưởng và danh dự trên cả mạng sống của bản thân mình. Những người như thế, ngày nay thật hiếm hoi, mà Trần Huỳnh Duy Thức là một trường hợp đặc biệt, thức tỉnh những người có lương tri. Những kẻ nhân cách thấp hèn không thể hiểu nổi, tại sao Trần Huỳnh Duy Thức lại dại thế? Đối với họ “lý tưởng” là càng vơ vét được nhiều tiền cho mình càng tốt; càng có nhiều lâu đài, biệt phủ, danh hiệu càng oai; luồn cúi, nhục nhã, gian manh, cướp của, hại người cũng chẳng là gì… Có kẻ thân ngồi ở hội trường Ba Đình, nhưng bụng đang toan tính làm sao có thẻ xanh, quốc tịch nước ngoài… Những kẻ hèn mọn như thế không hiểu được nhân cách Trần Huỳnh Duy Thức cao quý biết chừng nào! “Hy sinh vì một tư tưởng chắc chắn là cao quý. Nhưng còn cao quý hơn biết bao nhiêu nếu người ta hy sinh vì tư tưởng đúng!” (Henry Louis Mencken)(III) Chỉ khi đất nước có nhiều người có nhân cách cao quý thì đất nước mới giàu, sang, hưng thịnh bền vững, mới đáng tự hào và đáng được tôn trọng, ngưỡng mộ.

Chợ sách Đặng Thị Nhu Sau 1975

https://saigonnhonews.com/nhin-lai-lich-su/ky-uc-30-4/toi-ban-sach-o-cho-sach-dang-thi-nhu/ Tôi bán sách ở chợ sách Đặng Thị Nhu Tháng Tư, nhớ Sài Gòn muôn thuở Phan Ni Tấn – 20 tháng 4, 2024 (Hình: MH) https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2024/04/434572706_283280534815826_1520779194109392996_n.jpg Không xa bùng binh Quách Thị Trang trước chợ Bến Thành bao nhiêu, chợ sách Đặng Thị Nhu nằm khiêm nhường trên một con đường nhỏ, dài chừng 150 mét, hai đầu là đường Ký Con và Calmette. Chợ sách Đặng Thị Nhu tuy nhỏ nhưng là chợ sách nổi tiếng từ sau năm 1975, hai bên là nhà dân án ngữ bởi những sạp sách chứa đầy các lại sách báo thượng vàng hạ cám. Giữa năm 1978 tôi bán sách trong chợ sách này, dân mê sách, nhà văn, nghệ sĩ, nhà nghiên cứu, phê bình văn học đều ghé qua nên tôi có dịp gặp gỡ, quen biết, tiếp xúc nhiều văn nghệ sĩ nổi tiếng ở Sài Gòn. Sạp sách của tôi kế bên sạp Nguyễn Hồng Long (tức Nguyễn Hồng Rồng) và nhà văn Nguyễn Ước. Nguyễn Hồng Long và Nguyễn Ước ở cùng thành phố Toronto, Canada với tôi, về sau ông Long trở về VN sống, ông Ước vẫn ở Canada đến nay. Nói bán sách cho oai chớ thật ra tôi chỉ ké một góc sạp sách của anh em nhà Phan Văn Thành và Phan Xuân cầm cự sống qua ngày. Phan Xuân hiện ở Sài Gòn, là cựu sĩ quan VNCH cùng đơn vị với tôi từ năm 1970. Ngày nào bán được sách thì tôi có chút tiền lẻ lót bụng; ngày nào ế tôi hay ngồi trầm ngâm sau sạp sách nghía ông đi qua bà đi lại đỡ buồn. Có lần tôi nghĩ không biết nguyên do nào chợ sách Đặng Thị Nhu lại mọc lên ở đây, dân khu phố dọc trên đường này (trước 1975 là đường Bùi Quang Chiêu) có được huê lợi chi không tôi không biết. Nhưng học lịch sử ta đều biết Đặng Thị Nhu là bà Ba Cẩn, vợ thứ ba đồng thời là cộng sự đắc lực của Hoàng Hoa Thám tức Đề Thám, lãnh tụ cuộc khởi nghĩa kháng Pháp suốt 30 năm ở Yên Thế, Bắc Giang từ cuối thế kỷ 19 đến đầu thế kỷ 20 cho đến ngày lụi tàn. (Ảnh: (Ảnh:MH) https://saigonnhonews.com/wp-content/uploads/2024/04/14039914_389098331214098_1937780634021817037_n.jpg Hoàng Hoa Thám và bà Ba Cẩn Đặng Thị Nhu chỉ có hai người con: một gái Hoàng Thị Thế (1900-1988) và một trai Hoàng Hoa Phồn (1908-1945). Cuối năm 1909, bà Ba Cẩn bị Pháp bắt gần chợ Gồ mang về giam ở nhà tù Hỏa Lò, Hà Nội rồi đày sang quần đảo Guyane, Nam Mỹ. Dọc đường bà nhảy xuống biển tự trầm cuối năm 1910. Cuối năm 1979 tôi vượt biên đến Thái Lan rồi định cư tại Canada từ 1980 đến nay. Suốt 44 năm qua tôi chưa trở về quê nhà lần nào. Nhưng tôi được biết từ ngày mất nước đến nay miền Nam Việt Nam đã thay đổi đến tận cùng gốc rễ thì chợ sách Đặng Thị Nhu (của tôi) cũng đâu còn. Chắc chắn bộ mặt Hòn Ngọc Viễn Đông đã trở nên “lộng lẫy, nở nang, ngựa xe như nước” hơn xưa gấp bội nhưng sao nghĩ đến chợ sách Đặng Thị Nhu tôi lại lan man nghĩ đến cảnh cũ người xưa qua bài thơ “Thăng Long Thành Hoài Cổ” của bà Huyện Thanh Quan, là người có đức hạnh, học vấn xuất chúng. Cái đẹp dù nhỏ, hạn hẹp, dù cũ kỹ của chợ sách Đặng Thị Nhu thuở ấy không thể sánh nỗi “di tích văn học lịch sử của kinh thành Thăng Long” song cũng để lại cho người Sài Gòn một chút gì đó gọi là hoài cổ: “Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo Nền cũ lâu đài bóng tịch dương” * * Thăng Long Thành Hoài Cổ (Huyện Thanh Quan) ——————— Sau năm 1975, Đặng Thị Nhu là một con đường sách nổi tiếng mà dân mê sách, các nhà văn, nhà văn hóa Hà Nội, Sài Gòn không thể không biết. Chỉ là một con đường nhỏ dài chừng 200m, nối liền hai đường Ký Con và Calmette là những sạp chứa đầy sách, đối diện nhau qua một lối đi bộ. Trước 1975, đó là đường Bùi Quang Chiêu, còn một tên cũ nữa là đường Cá Hấp. Cụ Vương Hồng Sển trong sách của mình cũng đã nhiều lần khoe mua được những cuốn sách cũ quý hiếm với giá rẻ tại chợ sách này sau năm 1975. Chính chợ sách Đặng Thị Nhu mới là nơi bán nhiều sách cũ quý hiếm của Saigon vì sau biến cố 1975 rất nhiều chủ nhân của những tủ sách hay cuốn sách giá trị (thường là những người có học cao hay có địa vị trong xã hội) đã bỏ ra nước ngoài sống, hoặc phải đi học tập cải tạo, hay nếu còn ở lại VN thì gia đình họ phải bán dần đi để lấy tiền sống qua ngày trong những năm tháng khó khăn sau 1975.

Sunday, September 22, 2024

From wastelands to wetlands: The fight to save Sri Lanka's natural flood buffers

From wastelands to wetlands: The fight to save Sri Lanka's natural flood buffers Sept.21, 2024 Zinara Rathnayake https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jr561p.jpg.webp Nazly Ahmed Thalangama Wetland in Colombo used to be filled with rubbish but is now teeming with life (Credit: Nazly Ahmed) Sri Lanka's capital is transforming floating garbage patches into biodiverse wetlands which are teeming with life. Pay Dreschel is going for his daily morning walk around Thalangama Wetland, in Sri Lanka's capital Colombo. The Sun casts a warm glow over flowering pink water lilies as a farmer scrubs down his water buffalo. A kingfisher hovers nearby. Soon, photographers will arrive to capture curved-necked egrets, waders probing for crawling worms, and little cormorants diving for freshwater fish. Thalangama Wetland and its surrounding swamps, reedbeds, canals and rice fields teem with life. But this hasn't always been the case. About 15 years ago, these ecosystems were degraded and filled with rubbish. They were "dirty, very dirty", says Dreschel, interim country manager at the International Water Management Institute (IWMI) in Colombo. He recalls how he spent one Christmas almost a decade ago cleaning the lake, scouring for piles of rotting garbage leaking contaminants into the water, and sorting waste for recycling. To his surprise, passersby stopped and started helping him. "I realised it's not only me, locals also appreciate it," he says. "But like me over all the years, they may have been waiting for someone to take the lead." The community came together to keep the massive wetland complex clean, forming the Thalangama Wetland Watch. Residents organise weekly collection runs, piling up sorted waste at a small collection unit which the municipality sends off for recycling. School kids volunteer, kayaking through the lake to dig up invasive water hyacinth. https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jr5620.jpg.webp Nazly Ahmed Colombo is prone to flooding and the wetlands act as an important buffer (Credit: Nazly Ahmed) Home to over two million residents, Colombo is built on and around a massive network of wetlands. In 2018, Colombo became one of the 18 Ramsar wetland cities in the world – an accreditation which recognises cities for their commitment to restore, safeguard and value wetlands, with 25 new cities added to the list in 2022. As Colombo is located in a river basin, the city is naturally prone to floods. Colombo's wetlands act as a flood buffer, with 40% of floodwaters draining into wetland areas. They also sink carbon, purify the air and control temperatures. As temperatures warm and rains become more erratic, "wetlands are important to the city to mitigate climate change impacts", says Chethika Gunasiri, an environmental scientist at the University of Tokyo who was part of Colombo's Ramsar application. "Wetlands help Colombo mitigate pollution and natural disasters. They help reduce human stress as more and more people are now living in high rise buildings," she adds. Historically, wetlands were a "part and parcel of people's lives in Colombo," says Missaka Hettiarachchi, a senior fellow at the World Wildlife Fund's environment and disaster management programme, who has been studying wetlands in Colombo for several years. Ancient kingdoms thrived in a well-managed wetland system where people used them for transport and to grow food, Hettiarachchi says. Their downturn began in the British colonial period from the late 18th Century. When industries grew, people acquired wetlands to drain for building housing and businesses. A flood retention scheme introduced during British rule in 1924 led to the creation of manmade drainage canals, preventing people from travelling through the wetlands. Although they are regularly cleaned, many of these canals are now polluted and choked with invasive plants. "The canals are no longer enough to prevent Colombo from flooding," says Gunasiri. https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jr564z.jpg.webp Nazly Ahmed The restoration has boosted wildlife populations in Colombo's wetlands (Credit: Nazly Ahmed) After independence in 1948, subsequent governments declared some wetlands for flood buffering, and filled up others to make space for living, Hettiarachchi says. "And people thought wetlands were also a very, very attractive space for garbage dumps, because, you know, no one is living there, right?" This meant that people dumped everything from food waste to solid waste and chemicals while releasing sewage into the wetlands. From the 1980s, massive rubbish mountains began to appear in natural wetlands, such as Meethotamulla in the Colombo metropolitan area, which spans 100,000 sq m (107,639 sq ft) and stands 60m (197 ft) tall. The wetland was closed after one of the rubbish mountains collapsed and killed 32 people in 2017. During the civil war (1983-2009), the encroachment of wetlands continued, as they were sold to internally displaced people, Hettiarachchi says. Some marshy wetlands turned into shrub habitats that couldn't hold enough water to protect the city from flooding, he says. According to one study, Kolonnawa Marsh, which forms the largest part of Colombo's flood retention belt, has lost 65% of its area since the 1800s. A 2014 study concluded that 44% of the marsh has turned into a shrubland. The soil too has changed, reducing its capacity to absorb and drain water, leading to increased flooding and disasters. Wetlands help Colombo mitigate pollution and natural disasters – Chethika Gunasiri By the 2000s, the city's wetlands were "a bloody mess", Hettiarachchi says. During his PhD, he would ask residents living near the degraded wetlands about these ecosystems, and they would respond: "No, we don't know any wetlands." The decline of the wetlands made Colombo more prone to flooding. In 2010, a series of disastrous floods affected nearly 700,000 people and submerged the country's parliament. This led to a shift in government policy. "I think it took a few significant flooding events for the government to realise, okay, wetlands are a significant flood control mechanism, so we need to do something about it," says Radheeka Jirasinha, a freshwater and wetland management researcher at IWMI. As part of the ongoing revival, the government introduced the metro Colombo wetland management strategy in 2016, which aims to include wetlands in urban planning, prevent further wetland loss, restore the ecosystems and involve the local community in their conservation. Following that, wetlands were incorporated into urban infrastructure by constructing cycling tracks, jogging paths and recreational areas around them. "The idea was to bring people to the wetlands," Gunasiri says. The government initiatives pulled up invasive species like water hyacinth and introduced new soil and wetland plants to attract birds and other animals. https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jr565y.jpg.webp Nazly Ahmed 15 years ago, Colombo's wetlands were degraded and filled with rubbish (Credit: Nazly Ahmed) Today, Colombo is home to four wetland parks and several other recreational spaces linked by wetlands. These restored wetlands look very different from those left untended. Photographer Nazly Ahmed says that when he went to Kotte, a Colombo suburb and the administrative hub of the country, in the late 1990s to play cricket with friends, the wetlands were covered entirely by water hyacinth. This invasive weed clogs waterways, grows over native plants, reduces oxygen and creates breeding grounds for mosquitoes, and their growth is linked to poor water quality and high pollution levels. This Colombo suburb is now home to jogging paths and birdwatching spots built around the wetlands and waterways. "No one knew about wetlands then, but people are talking about wetlands now," says Ahmed. Gunasiri says these green infrastructure projects have helped people to engage with the city's wetlands again and that people now flock to the urban wetland parks for an evening jog. "When these natural systems become public areas, people start to have a sense of ownership," she says. Jirasinha agrees. People feel that they can use these spaces now, she says. "They're concerned about what is happening. And suddenly, people look at the water and are like, 'Hey, it's polluted…where is that coming from'?" https://ichef.bbci.co.uk/images/ic/1024xn/p0jr567f.jpg.webp Nazly Ahmed Besides clearing rubbish from the wetlands, volunteers are also removing invasive water hyacinths (Credit: Nazly Ahmed) It's not only the government that is managing Colombo's wetlands. Community initiatives like the Thalangama Wetland Watch have started to take responsibility too. "If you keep wetlands free from rubbish and maintain them, they increase the property value in urban areas," says Drechsel, who believes people are willing to pay twice as much for land with wetland views. Although there's an attitude shift and residents are now aware of the value the wetlands add to the city, problems are far from over, Hettiarachchi says. After the civil war ended in 2009, Colombo's urban population expanded rapidly. Developments sprung up, leading to the draining of wetlands for housing, businesses and infrastructure. Since 2009, Colombo has lost 2.12 sq km (0.8 sq miles) of its wetlands. According to a 2024 study, wetlands absorb 62.1mm more floodwater than built up areas in Colombo. Despite collective efforts to clean and restore some of the city's wetlands, the overall loss of wetland area means that Colombo is becoming more vulnerable to floods, the 2024 study notes. The Ramsar accreditation pushed the state government to temporarily suspend filling and destroying any wetlands. "So there's definitely proactive action to safeguard the city's wetlands, but we need a coordinated effort from government, non-profits and communities to stop their degradation," says Chaturangi Wickramaratne, a freshwater ecologist at IWMI. Gunasiri explains that wetland education is vital for citizens to understand their importance in urban resilience. "More and more wetlands need to be a part of the city's functions, linked to people's wellbeing, so people begin to care about them more," she says. Wetlands can also help with the city's food shortages, says Hettiarachchi. "You don't need irrigation systems to grow food, you can use these ecosystems – they are also fabulous breeding grounds for fish," he says. Behind the new use of Colombo’s wetlands for people’s wellbeing, Gunasiri notes an underlying urgency to protect these ecosystems. "If we lose our wetlands, Colombo will be unliveable."